Tuy Phượng Triêu Dương là gia chủ Phượng gia nhưng thực lực của hắn cũng không tính là cao nhất Phượng gia.
Sở dĩ Phượng gia trở thành một trong tứ đại gia tộc Thiên Khải quốc là vì sau lưng Phượng gia có thế lực thần bí chèo chống.
Không chỉ Phượng gia, tam đại gia tộc khác là Vân gia, Thuỷ gia, Dung gia cũng đều như vậy.
Bọn họ chính là thế lực hậu trường vì gia tộc chiến đấu, tranh đua.
Nhưng việc xấu trong nhà đến bực này, Phượng Triêu Dương tuyệt đối không có mặt mũi đi tìm thế lực sau lưng.
Huống chi, hắn không thể để Phượng Sở Ca chết. Trước mắt giữ Phượng Sở Ca lại còn có chút tác dụng, đó là thay thế hai đứa con gái của hắn gả cho ngốc tử Vân gia.
* * *
Sau khi đám người kia rời đi, bên cạnh không một nha hoàn nô tài nào dám tiếp tục trêu chọc ở chỗ này.
Tứ tiểu thư này vừa trở về đã làm cho Phượng phủ huyên náo đến gà chó không yên, ai biết nàng còn làm ra chuyện gì chứ.
Cho nên.. trân trọng tính mạng, rời xa Lâm Thuỷ Các.
Khắp nơi một mảnh im ắng, Tử Lan các nàng nghĩ đến một màn kia, không khỏi liên tục cười "Ha ha".
"Còn mặt Phượng Thanh Uyển xem như phế đi rồi. Hừ, ai bảo nàng ta muốn đánh lén tiểu thư!" Bích La cũng nói theo.
Lúc này Lục Trúc vẫn luôn im lặng đột nhiên suy tư, nàng mấp máy môi, muốn nói gì đó..
"Lục Trúc, ngươi muốn nói gì?" Tử Lan phát hiện Lục Trúc dị thường, liền hỏi rõ.
Lục Trúc lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: "Vừa rồi lúc ta đánh Phượng Thiển Tuyết mấy bạt tay, thuận tiện thêm chút phấn ngứa lên mặt nàng ta.."
Phấn ngứa..
Phấn ngứa..
Bên cạnh, Tử Lan, Bích La, thậm chí là Phượng Sở Ca, khoé môi đều có chút run rẩy.
Không nghĩ tới, thường ngày nhìn Lục Trúc bất hiện sơn bất lộ thuỷ*, bây giờ cũng có bộ dạng như vậy.
*bất hiện sơn bất lộ thuỷ: Không đụng thì không biết
Phấn ngứa này vừa bôi lên, không nói những thứ khác, khẳng định mặt của Phượng Thiển Tuyết trong thời gian này chỉ sợ sẽ lưu lại sẹo.
"Ha ha! Lục Trúc, thật là ngươi đó a, không nghĩ tới thường ngày nhìn ngươi trung thực, không ngờ cũng phúc hắc như vậy, một chiêu này, làm tốt lắm." Tử Lan vỗ vai Lục Trúc nói.
Mí mắt Lục Trúc cụp xuống: "Ai bảo nàng tổn thương tiểu thư chúng ta? Tổn thương tiểu thư ta đấy, ta tất nhiên sẽ không để nàng ta sống tốt!"
Phượng Sở Ca nhìn ba người trước mặt, khoé môi khẽ cong lên mang thêm chút ôn hòa.
Sáu năm trước, sau khi vừa xuyên qua, nàng đã được một người thần bí thu lưu.
Nguyên bản, nàng đích nàng đích thực không thể tu luyện linh lực, nhưng người nọ là một luyện dược sư, chẳng những đoán được trong cơ thể nàng có độc tố từ khi còn trong bụng mẹ nên làm bế tắc kinh mạch, thay nàng giải độc, về sau còn nhận nàng làm con gái nuôi.
Đến bây giờ, Phượng Sở Ca cũng không biết người thần bí kia rốt cuộc là ai.
Trong khoảng thời gian này, chính ba người này luôn một mực hầu hạ nàng, cùng nàng tu luyện, trưởng thành.
Đối với nàng, ba người không phải thân nhân, càng thân hơn thân nhân.
"Nha, tiểu thư, tiểu hài tử trước kia đâu rồi?" Lục Trúc đột nhiên nghĩ đến tiểu hài tử kỳ quái kia.
"Ta ôm nó vào trong phòng rồi. Đứa bé kia khí tức yếu ớt, không biết lúc nào tỉnh lại."
"Tiểu thư, đan dược không có tác dụng sao?"
Phượng Sở Ca lắc đầu. Những đan dược đó thật sự không có tác dụng lớn.
Thấy Phượng Sở Ca lắc đầu, mấy người bên cạnh đều lặng yên.
Ngay cả trung cấp luyện dược sư đều không có biện pháp, có lẽ bệnh tình tiểu hài tử kia thật sự nguy kịch rồi..