Hôm nay Hách Liên Cẩn Du một thân áo dài màu xanh.
Tóc dài được buộc lên hết, cả người lộ ra tinh thần phấn chấn.
Chỉ là mặt mũi tràn đầy trào phúng cùng xem thường đã kéo thấp cả người hắn xuống một cấp bậc.
Hắn tựa vào một bên xe ngựa, nhìn Phượng Sở Ca cùng ba thị nữ sau lưng đi ra.
"Ngươi cho rằng tỷ thí nhập học là đi chơi sao? Còn mang thị nữ theo hầu hạ, Phượng Sở Ca, ngươi thật đúng là yếu ớt."
Đối với lời nói âm dương quái khí này, Phượng Sở Ca ngoảnh mặt làm ngơ.
Dù sao cho tới bây giờ nàng đều không trông cậy vào miệng chó có thể nhổ ra ngà voi.
Thấy Phượng Sở Ca bỏ qua hắn, Hách Liên Cẩn Du phẫn nộ: "Phượng Sở Ca, ngươi cùng bổn vương đi một chỗ, thu liễm lại cho bổn vương, đừng để đến lúc đó ném đi mặt mũi bổn vương! Bổn vương khuyên ngươi một câu, đến học viện không phải để cho ngươi hưởng phúc, mà là đi lịch lãm rèn luyện! Ngươi mang theo mấy hạ nhân này là đang tính làm gì?"
"Mặt mũi vương gia lớn như vậy sao lại đi cùng chúng ta? Còn có.. Ta nói cho vương gia ngài biết, ba vị này cũng tiến vào Vân Thiên học viện đấy.. Nghe nói mỗi lần Vân Thiên học viện chỉ tuyển bốn người, có lẽ Tam vương gia ngươi phải cẩn thận rồi. Đến lúc đó, ngươi đừng ngay cả" hạ nhân "trong miệng mình cũng không sánh bằng." Nói xong, Phượng Sở Ca ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Cẩn Du.
Ánh mắt hài hước kia làm cho toàn thân Hách Liên Cẩn Du không được tử nhiên.
Chợt nghĩ đến Phượng Sở Ca đánh đồng mình cùng mấy hạ nhân, sắc mặt càng trở nên bất thiện.
Nhìn đoàn người cách đó không xa, Hách Liên Cẩn Du cười lạnh.
Hắn cố gắng nhiều năm như vậy đã sớm đạt tới tư cách tiến vào Vân Thiên học viện.
Mấy người này làm sao có thể có tư cách vào?
Hắn hừ một tiếng: "Thực cho rằng a miêu a cẩu đều có thể tiến vào Vân Thiên học viện rồi?"
"Vương gia nói rất đúng.. Không phải người nào cũng đều có thể tiến vào được, trước khi đi cần nhận thức rõ thân phận của mình."
Phượng Sở Ca cười nói: "Đi thôi, chúng ta lên xe."
Nghe tiếng, ba thị nữ sau lưng cùng loé lên vẻ giễu cợt.
Thật đúng là chờ mong bộ dạng kinh ngạc của Hách Liên Cẩn Du đây!
Cách đó không xa, Hách Liên Cẩn Du âm trầm nhìn các nàng lên xe ngựa.
Hai tay nắm chặt lại.
Nhục nhã!
Đối với hắn mà nói, những lời này của Phượng Sở Ca quả thật là sỉ nhục.
Hắn không tin Phượng Sở Ca thật sự có thể tiến vào Vân Thiên học viện!
Nhìn theo phía sau xe ngựa, Hách Liên Cẩn Du hừ nhẹ một tiếng, sau đó phất tay áo bay về phía trước xe ngựa.
Trong xe ngựa.
Phượng Sở Ca ngồi dựa vào một bên, tâm thần có chút không tập trung.
"Tiểu thư, làm sao vậy?" Các nàng cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dạng nôn nóng của tiểu thư như hiện tại, không khỏi hỏi rõ.
Phượng Sở Ca mở mắt ra, thở dài một tiếng: "Những ngày qua A Trần luôn ăn thức ăn ta làm, không biết người khác làm hắn có ăn quen hay không."
Ba người bên cạnh nghe xong, liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này tiểu thư bất an như vậy nguyên lai là vì A Trần?
"Tiểu thư bình tĩnh, người đã bàn giao tốt mọi chuyện rồi. Huống chi không phải A Trần có cữu cữu hắn chiếu cố sao? Tuy người cữu cữu kia lai lịch quỷ dị nhưng có thể nhìn ra hắn đối với A Trần xác thực rất tốt."
Phượng Sở Ca gật nhẹ đầu nhưng lo lắng dưới đáy mắt không ít đi nửa phần.
Tử Lan nhìn bộ dạng Phượng Sở Ca như vậy, cười nói: "Ai, chỉ đáng tiếc A Trần chỉ là một đứa bé không thể cùng chúng ta đi Vân Thiên học viện. Như thế tiểu thư không cần phải lo nghĩ về thức ăn cho hắn rồi, không phải vì hắn mà tâm thần có chút không tập trung rồi. Tiểu thư, người thế này.. có phải là tương tư thành bệnh hay không?"