Da trắng như tuyết, để lộ ra tia ửng đỏ trên khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt, Diệp Khinh Ngôn rón rén đi tới, nghênh tiếp ánh mắt Lệ Thiếu Sở, ngượng ngùng cúi cái đầu nhỏ xuống.
Lâm Hiểu nhịn không được bắt đầu đánh giá, không nghĩ tới trang phục có chút đơn giản, nhưng ngược lại có hiệu quả kinh người. Không biết là khi trang điểm, mang giày cao gót vào sẽ có hay không là một hiệu quả kinh diễm.
“Sở thiếu, tôi...... Dường như không thích hợp bộ lễ phục này.” Diệp Khinh Ngôn bất đắc dĩ nhìn chằm chằm nam nhân gần mình, không biết tại sao, trái tim nhỏ nhảy loạn, gương mặt đỏ không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn.
Lệ Thiếu Sở hướng về phía Lâm Hiểu gật gật đầu: “Chúng ta hôm nay nhất định phải để cho bọn hắn lưu lại ấn tượng sâu sắc, đến trễ là nhất định.”
“Tôi biết Sở thiếu, đã sắp xếp xong xuôi.” Lâm Hiểu nói xong, lấy điện thoại đi động ra, đi tới một bên gọi điện thoại.
Diệp Khinh Ngôn kinh ngạc nhìn xem hai người đàn ông nói thì thầm, nhưng tiếc là cô một chút cũng không nghe lén được, còn bị người đàn ông trừng mắt. Hai tay càng không ngừng giữ lấy ngực vị trí, sợ lộ ra chỗ không nên lộ.
“Không cần che, bộ trang phục này là loại này thiết kế liền dành riêng cho cô mặc...... Cũng không tệ lắm.” Lệ Thiếu Sở nhìn lướt qua, thấy trên mặt cô gái kinh ngạc ửng đỏ, hắn lúc đầu mặt không thay đổi sau đó trên mặt chợt lóe lên một tia cảm xúc.
“A......” Diệp Khinh Ngôn không dám nói tiếp nữa, cô biết Sở thiếu làm như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, tiếp theo chỉ cần nghe theo ý chỉ của hắn đi làm là được rồi.
Lâm Hiểu cúp điện thoại, hướng phía Lệ Thiếu Sở gật gật đầu: “Hiện tại có thể quay lại thử trang phục phù hợp.”
“Tốt.” Lệ Thiếu Sở nhìn Diệp Khinh Ngôn một chút: “Đi thôi.”
Ở trung tâm khách sạn năm sao xa hoa, ánh đèn của đèn chùm pha lê kiểu dáng Châu Âu bắn ra bốn phía. Toàn bộ trong đại sảnh đều là thương giới danh lưu(1) cùng danh môn thục nữ, ánh đèn giao thoa, chén rượu va chạm rất nhỏ, tạo nên một xã hội thượng lưu cũng là nơi để giao lưu thư giãn.
(1) Tầng lớp kinh doanh
“Nghe nói hôm nay cổ phiếu của Diệp thị mậu dịch (2) một mực đi lên, thật sự là nghĩ không ra.”
(2) Mậu dịch: Thương mại, kinh doanh....
“Cũng không phải sao, tập đoàn Kiều thị cũng kiếm không ít tiền, nghe nói bọn họ là thông gia thương mại.”
“Xuỵt...... Cẩn thận tai vách mạch rừng (3).”
(3) Dù ở nơi vắng vẻ, kín đáo đến mấy thì lời nói ra cũng có thể lọt đến tai người khác, vì vậy đối với những chuyện cần giữ bí mật thì phải hết sức cẩn thận, chú ý giữ mồm giữ miệng.
Mấy người phụ nữ trung niên tập hợp một chỗ nói chuyện, xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn hướng về phía một người, người kia chính là nhân vật nam chính trong lễ đính hôn Kiều Nghệ, giờ phút này anh đang chiêu đãi khách nhân, trên mặt ứng với nụ cười.
Diệp Quốc Minh và Hoàng Mộng Vân cùng lúc xuất hiện, người đàn ông mặc tây trang màu đen khí chất lớn, nữ nhân mặc chiếc váy sườn xám màu hồng, chủ đề điệu thấp xa hoa, mới vừa xuất hiện liền gây nên chú ý của những người khác.
“Các người nhìn Diệp tiên sinh cùng Diệp phu nhân đã tới.”
Không biết ai đã nói một tiếng, ánh mắt của toàn bộ khách mời nhìn về phía bọn họ. Hoàng Mộng Vân thẳng sống lưng, phong tình vạn chủng bước đi, nhìn Kiều tiên sinh cùng Kiều Phu nhân, nở nụ cười yếu ớt, vì sợ nếp nhăn nơi khoé mắt hiện ra.
“Về sau chúng ta thật là thân gia.” Diệp Quốc Minh ha ha cười.
“Đúng vậy a, về sau hai nhà chúng ta muốn đi lại bao nhiêu đều được nha, lão Diệp.” Kiều tiên sinh nói.
Hoàng Mộng Vân nhìn chằm chằm Kiều phu nhân, thầm khen ngợi thẩm mỹ của bà ta rất tốt. Đối với lễ phục màu đỏ của bà ta, thì chướng mắt nhất vẫn là lam bảo thạch trên cổ bà ta, để người ta phải chú ý, tâm tư đố kị rất nhanh đầy tràn ngực.
“Hôm nay tôi rất hạnh phúc, dù tất cả mọi người bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian để tham gia lễ đính hôn của con gái tôi.......”
Đứng ở phía sau khán đài Kiều Nghệ nhìn vị hôn thê mỹ lệ, cười nói: “San san, em hôm nay rất xinh đẹp.”
“Chính em cũng cảm thấy đêm nay em là xinh đẹp nhất.” Diệp Uyển San nói, bình tĩnh nhàn nhã nắm tay khoác lên trên người nam nhân, tiến đến bên tai hắn dùng giọng nói nóng bỏng: “Kiều Nghệ, em thật không nghĩ tới anh sẽ đáp ứng cùng em đính hôn, đến bây giờ em còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, anh nói cho em biết đây là sự thật sao?”
Kiều Nghệ kinh ngạc nhìn phản ứng của nữ nhân: “San San, chúng ta sẽ đính hôn, đây là việc chắc chắn, sẽ không có người gây trở ngại cho chúng ta, em hãy tin tưởng anh.”
Diệp Uyển San điềm đạm đáng yêu nhìn xem vị hôn phu, nghiêng đầu tựa vào vai của hắn. Kiều Nghệ cao khoảng một mét tám bảy, làm cho nữ nhân có cảm giác rất an toàn, đây cũng là một lý do cô đã chọn anh là một trong những mục tiêu, người thừa kế tương lại tập đoàn Kiều thị, mà cô cũng sẽ trở thành phu nhân tương lai của tập đoàn Kiều thị.
Diệp Quốc Minh vẻ mặt tươi cười nói: “Đứa con gái duy nhất của tôi hôm nay đính hôn tôi thực sự cảm thấy rất hạnh phúc, hi vọng cuộc sống sau này của chúng nó có thể ngọt ngào mật mật......”
Khi Kiều Nghệ nắm tay Diệp Uyển San đi đến trước sân khấu, các khách mời đều nhìn vào một đôi trai tài gái sắc, lập tức vỗ tay, thì thầm với nhau những lời khen ngợi, lập tức tiêu điểm tất cả đều tập trung ở trên người bọn họ, đêm nay bọn họ mới là nhân vật chính.
“Chuẩn bị xong chưa?” Lệ Thiếu Sở nhìn vẻ mặt khẩn trương Diệp Khinh Ngôn.
Trang điểm xong vẻ mặt cô lộ ra chút nhát gan, nghĩ đến đợi chút nữa trông thấy Diệp Quốc Minh, còn phải xem sắc mặt người Diệp gia, tâm tình của cô chẳng tốt đẹp gì. Đối mặt câu hỏi của Sở thiếu, cô nhắm mắt lại nghĩ về mẹ, rốt cục cũng khôi phục tự tin, đã tới bước này, cũng chỉ có thể can đảm tiếp tục đi tới đích, cô gật gật đầu: “Đã chuẩn bị xong.”
Khi Lệ Thiếu Sở kéo cánh tay Diệp Khinh Ngôn hướng lối đi ra chậm rãi mà đến, tiêu điểm ban đầu của khách mời lập tức từ trên khán đài của đôi nam nữ đính hôn chuyển dời đến trên người bọn họ. Trên mặt lộ kinh ngạc cùng hâm mộ, người đàn cao lớn lạnh lùng, cô gái nhỏ y như là chim non nép người vào, tất cả mọi người đang đều suy đoán thân phận của cô gái.