Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 153: Chương 150





Bất quá cũng chỉ là hai ba quan nhỏ không có phân lượng, đại thần lại không có ai lên tiếng.

Câu chuyện không đáng nhắc tới so với bão tuyết tại kinh thành.

Nhưng cũng có thể nhìn ra An vương bắt đầu rục rịch, tựa như cút chiên dầu không biết thời điểm nào sẽ nổ tung nồi.
Bên ngoài huyên náo thì Tấn Vương phủ cũng không có quan hệ gì.
Tuyết ngừng , Tấn Vương lại bắt đầu đến công bộ làm vào giờ mão , lúc rảnh thì ở trong nhà uống trà đọc sách, dạy Ngọc Nương luyện chữ, cũng tương đối thú vị.
Hiện giờ Tấn Vương càng ngày càng có phong độ làm thầy, mỗi ngày đi làm về chuyện thứ nhất là kiểm tra Ngọc Nương đồ tranh.

Thậm chí còn định ra quy định trừng phạt, có khả năng là phạt thêm mấy tờ chữ to, cũng có thể cái khác.
Ban đầu Ngọc Nương chỉ tưởng hắn nói đùa, nàng thật cũng không phải là buông thả, lười biếng, bất quá là nàng không để tâm mà thôi.

Ngọc Nương tuy là mẹ hai đứa bé, kì thực vẫn chưa tới mười tám, còn tâm tính tiểu hài tử.

Rất nhiều thời điểm đều nhất thời cao hứng thì làm, hết hào hứng thì ném xuống , tuy có nhớ nhưng cũng sẽ bị vài việc vặt quấy rầy.

( Soái cũng có tinh thần như vậy, cả thèm chóng chán, nên không làm tốt thứ gì cả, kiểu có ích theo dạng không phá hoại thôi, thật sự không có tiền đồ mà....! 08/06/2018)
Đặc biệt là khi Tấn Vương không có ở đây, nàng muốn chơi cùng Tiểu Bảo, Nhị bảo, tìm vài nha đầu nói chuyện, một ngày rất nhanh liền đi qua.

Hôm nay còn có ngày mai, ngày mai vẫn có ngày mai, có đôi khi Tấn Vương phạt nàng viết nàng không có viết xong, kiểm tra càng nhiều phạt càng nhiều, làm không xong thì ký sổ, sổ càng ký thì càng nhiều, tích góp cả đống.

Tấn Vương đi làm về, thấy Ngọc Nương đang cùng vài nha đầu chơi bài diệp tử, Tiểu Bảo ngồi xem .
Hắn vừa trở về, bài diệp tử tất nhiên không chơi nữa , đổi xiêm y xong hắn đi ra hỏi Ngọc Nương đồ tranh thế nào rồi.

Ngọc Nương chột dạ không dám nói lời nào, Tấn Vương lệnh Lục Hy đem chữ Ngọc Nương viết cho hắn xem.
Lục Hy do dự đi , không lâu sau cầm tới một xấp giấy Tuyên Thành.

Nhìn thật dày, kì thực chỉ viết có hai trang, trong đó một trang chỉ viết một nửa, còn một nửa không viết, hiển nhiên muối dưa hết rồi .

Tấn Vương mặt lập tức lạnh xuống liền, vài nha đầu không dám lên tiếng.

Ngọc Nương làm ánh mắt ra hiệu, bọn nha đầu liền nối đuôi nhau lui xuống.
Nàng cười sáng lạn, bước nhẹ nhàng lại gần, cho rằng không ai đánh gương mặt tươi cười, ngọt ngào hai câu cho qua , nào biết Tấn Vương lại hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng ra ngoài , không lâu sau xách thước trở về.
Chính phòng Vinh hi viện một mảnh yên tĩnh, vài nha đầu giữ ở ngoài cửa muốn vào cũng không dám tiến lên, đứng ở đó lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe động tĩnh bên trong.
"Ngươi cho là bản vương chỉ vui đùa? Nếu đã muốn học, phải cần cù nghiêm túc, lúc trước ngươi để bản vương dạy ngươi, cũng không phải giỡn!"
Từ đó, Ngọc Nương mới hiểu được Tấn Vương không phải giỡn, những bài phạt tích góp đều phải viết , đã phạt là phải chịu .
Vốn nàng còn tưởng Tấn Vương nói đùa , mấu chốt là do Tấn Vương quá không hợp, vốn nên phạt thì phạt , hắn lại muốn tăng tình thú làm hình phạt chi giờ Ngọc Nương nghĩ hắn nghiêm túc mới lạ.

Giờ người này lật mặt, Ngọc Nương ai oán tự nhận mình xúi quẩy.

Ngọc Nương còn nhớ trước đây Tô tú tài làm trợ lý có trẻ em đi học không nghe lời là bị phạt , lại thấy Tấn Vương cầm thước, liền sợ hãi, thành thật đưa một tay ra.
~
Tấn Vương mắc cười , nàng cho rằng hắn cầm thước tới để đánh nàng? Chợt nghĩ hắn cầm thước đến không đánh thì lấy ra làm gì.

Kỳ thật Tấn Vương cũng bị Ngọc Nương chọc giận , hắn tuy ít nói, mặt lạnh, bình thường làm việc rất là nghiêm túc.

Cũng là do khi còn bé học ở thượng thư phòng, các hoàng tử bị nhóm Đại học sĩ làm ảnh hưởng, cảm thấy không học thì thôi, nhưng đã học thì phải đem hết khả năng học cho giỏi.( Soái học AV rất ....!đang thỉnh thầy về học huhu...) Tấn Vương có thể văn võ song toàn, hoàn toàn là đem hết khả năng học hỏi.
Hắn lạnh lùng liếc nàng một cái, " Đánh vào tay, bộ ngươi muốn dùng tay bị thương luyện chữ hả." Nói cho cùng hắn cũng không bỏ qua được.
" Vậy đánh chỗ nào?" Nàng tưởng rằng Tấn Vương thật sự đánh, thành thật hỏi.
Vô hình thành thị uy với Tấn Vương, ta biết rõ ngươi không nỡ đánh ta, cho nên chúng ta vẫn là đang giỡn.
Tấn Vương nghiêng mắt nhìn trên giường đất.
" Bò đến nơi đó đi."
Ách?
Nàng kinh ngạc, Tấn Vương vẫn như cũ.
Ngọc Nương lắc đầu: "Không được, Tiểu Bảo ở đây!"
" Nó không hiểu."
Cha, cha cho rằng con không hiểu sao?
Không hiểu sao Tiểu Bảo như bị Hoa Hoa hấp dẫn sự chú ý, cứ cùng Hoa Hoa chơi tiếp.

Hoa hoa thông minh chơi với Tiểu Bảo mới không lộ móng vuốt, cũng không cào trúng nó.
Mà bên kia, Ngọc Nương thấy nhi tử không thể cứu mẫu thân, bối rối nhìn lên trời xuống đất không có ai có thể thỉnh cầu giúp nàng, lại bị uy thế Tấn Vương bức bách chỉ có thể đi tới giường gạch.
Trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, Ngọc Nương mặc cũng mỏng manh.
Một bộ áo đỏ tươi , quần màu hồng cánh sen, càng làm nàng nhỏ bé nùng hợp.

Rõ ràng là mẹ hai đứa bé , lại không béo, ngực so với trước thì càng lớn , mông cong cong, còn lại không có thay đổi.

Lúc này nàng ép người ở mép giường, nhìn lại càng thấy đường cong.

Bởi vì mông vểnh lên nên eo càng nhỏ nhắn.

Trên thực tế Tấn Vương cũng biết eo Ngọc Nương nhỏ xíu, hắn một tay cũng có thể ôm vừa .
Hôm nay Ngọc Nương không mặc váy, do những ngày gần đây trời giá rét cũng không có người nào đến.

Tấn Vương nhìn mà cổ họng phát khô, cảm giác mình tự tìm phiền toái cho mình, bất quá hắn chưa từng quên vi sư phải uy nghiêm, hai tay thả lỏng phía sau, đứng đắn bước lên trước.
Hắn cố làm cho mình tỏ ra bình thường, nói ra: "Niệm tình ngươi mới học, tự chủ không tốt, phạt hai thước.

Nhưng ngươi không phải là vi phạm lần đầu, là biết mà còn cố phạm phải, lại thêm ba thước."
Nói xong, hắn liền vung thước.
Pằng một tiếng, rõ ràng không đau, lại kinh hãi người nghe.
Ngọc Nương quay đầu nhìn hắn, run môi, mặc dù không nói gì, nhưng trong mắt rõ ràng đang nói Ngươi thật đánh ta.

Tư thế này, ánh mắt này làm mắt Tấn Vương tối tăm, trong đó sóng to gió lớn đang quằn quại.
"Bản vương đangphạt ngươi."
Là đang thuyết phục nàng, cũng là thuyết phục chính mình, vì vậy ai cũng nghe tiếng thước đánh vào da thịt.
Ngọc Nương muốn khóc, còn chưa kịp khóc, Tấn Vương đột nhiên hỏi: "Ngươi học vỡ lòng lúc học đến đâu rồi ?"
Hỏi quá đột ngột, Ngọc Nương sững sờ một cái, thành thật trả lời: "Thiếp có học qua Tam tự kinh , sau đó phụ thân không muốn dạy nữa.


Về sau bách gia tính cùng thiên tự văn đều là thiếp tự học , còn xem chút tạp vụ, tạp thư, không tính."
Tấn Vương đanh mặt gật đầu, hai tay vẫn để tại sau lưng: " Thế bản vương trước hết dạy ngươi ấu học quỳnh lâm, ngươi đi theo ta."
Hắn xoay người về thư phòng, Ngọc Nương cũng quên chuyện mình bị đánh, đứng lên đi theo hắn.

Để lại Tiểu Bảo ngồi ở đó xem Hoa Hoa, Hoa Hoa meo meo, Tiểu Bảo leo xuống giường cũng đi theo.

Đến ngoài cửa, thấy nhóm Lục Hy sắc mặt lo lắng xem thư phòng, Tiểu Bảo vẫn muốn đi, bị Hồng Phỉ ôm lại .
"Tiểu công tử ngài đừng đi , điện hạ đang tức giận."
Lục Hy lại kéo Hồng Phỉ, nhỏ giọng nói: "Chính vì điện hạ tức giận , tiểu công tử mới nên đi."
Hồng Phỉ gấp rút buông tay ôm Tiểu Bảo ra.
Tiểu Bảo dẫn Hoa Hoa lặng lẽ đẩy cửa đi vào .
Chỗ án thư Tấn Vương ngồi phía sau thư án, Ngọc Nương chuyển cái ghế ngồi đối diện.
Ngọc Nương đặt sách trước mặt, Tấn Vương giảng giải cho Ngọc Nương khúc đầu ấu học quỳnh lâm - -
Tài liệu này, theo bác Hoài Cổ thì hiện bác đã sưu tập được 3 bộ: http://www.nhipcaugiaoly.com/post?id=75
Nói chung, đây là sách dạy làm người (cho trẻ con) của anh ba Tàu
Thành ngữ khảo – 成语考 Ấu học cố sự quỳnh lâm (幼學故事瓊林) là cuốn sách “giáo khoa” cung cấp kiến thức nền tảng cho giáo dục Hán học thời xưa.

Sách của Trung Quốc, lưu truyền khá phổ biến tại Việt Nam.
“Thành ngữ khảo” Minh Khâu Tuấn biên , nguyên có tên là “Ấu học tu tri” còn có tên là “Ấu học cố sự quỳnh lâm”.

Toàn thư sủ dụng thể biền văn mà thành , văn tự giản luyện đối tượng công chỉnh.

Nội dung bao la rộng lớn gồm như : Thiên văn , địa lý , nhân tình , thế cố , hôn nhân gia đình , sinh lão bệnh tử , điểu thú hoa mộc , truyền thuyết thần thoại v.v
Quyển sách này chia làm hai phần thượng và hạ quyển :
thượng quyển nội dung: thiên văn,địa dư, tuế thì, triêu đình , văn thần, vũ chức, tổ tôn phụ tử, huynh đệ, phu 
phụ, thúc chất, sư sanh, bằng hữu tân chủ, hôn nhân, nữ nhân, ngoại thích, lão ấu thọ đản, thân thể, cung thất 
, khí dụng. 
hạ quyển nội dung: hoa mộc,điểu thú, y phục, ẩm thực , trân bảo, chế tác, văn sự, khoa đệ, thích đạo quỷ 
thần, kĩ nghệ, tụng ngục, bần phú, nhân sự, tật bệnh tử tang. 
( Soái thấy bác google giới thiệu vậy ak....!Mọi người muốn thì tìm xem nha)
Hỗn độn sơ khai,
Càn khôn mới điện,
Khí nhẹ thanh nổi lên người vì yểu,
Khí trọng trọc hạ ngưng người vì .
Tiểu Bảo lúc trước cũng học vỡ lòng tập ấu học quỳnh lâm , có thể nói học ấu tốt sẽ dễ đọc sách khác, rất nhiều điển cố sẽ dễ hiểu, có thể nói là đứa bé cũng sẽ học nó .
Ngọc Nương đọc cực kỳ là nghiêm túc, Tiểu Bảo đi đến cạnh Ngọc Nương , cũng không nói chuyện chỉ đòi Ngọc Nương ôm.

Ngọc Nương từ phía dưới dè dặt nhìn Tấn Vương, thấy hắn mặt mày không động, liền lặng lẽ ôm Tiểu Bảo đặt trên đầu gối.
Thế là Ngọc Nương nghe, Tiểu Bảo cũng nghe.
Ngọc Nương vốn cho là nó muốn quấy rối , nào biết Tiểu Bảo lại nghe cực kỳ nghiêm túc, trong miệng còn đọc theo một lúc.
Sau đó, Tấn Vương lại chuyển chú ý đến Tiểu Bảo .
Hắn vẫn như tốc độ cũ mà đọc.

Ngọc Nương mặc dù không có đọc qua, nhưng nàng biết chữ , cho nên không có không lưu loát.

Mặc dù có nhiều chỗ nàng không thể hiểu, nhưng đọc một lần là không có vấn đề.
Mà Tiểu Bảo mới nghe Tấn Vương đọc một lần, lại không biết chữ cùng Ngọc Nương đọc lại, mà Ngọc Nương có sách trước mặt , nó không có.
Nghe qua tai là không quên? Trí nhớ quá là,,,?
Hiển nhiên Tấn Vương có kiến thức cùng tự chủ siêu bình thường, hắn không biến sắc, lại đọc một lần nữa mới ngừng.

Hắn bảo Ngọc Nương cứ xem sách, một tay hắn ôm lấy Tiểu Bảo, nói là dẫn con ra ngoài uống nước.
Ngọc Nương cũng không hiểu huyền cơ, nàng đang chuyên tâm, lại sợ Tấn Vương mặt lạnh, chỉ lo xem sách sợ niệm sai, căn bản không phát giác được manh mối.
Còn Tiểu Bảo đi theo vẫn bi bô tập nói, nàng cũng không để ở trong lòng, thứ hai cũng cho là nó niệm theo chơi, cũng không có chú ý nghe con đọc cái gì.
Đem Tiểu Bảo ôm tới ngoại thất cùng ngồi xuống, cho nha đầu dâng trà, thừa dịp không có ai, Tấn Vương nói với Tiểu Bảo: "Đọc lại những thứ cha vừa mới đọc để nương nghe."
Sau đó Tiểu Bảo liền đọc hết mấy đoạn đó cho Tấn Vương, từng chữ từng câu không sai chữ nào.
Mặt Tấn Vương lóe ra rất nhiều tâm tình, chung quy biến thành trầm mặc, hắn nhìn thật sâu vào Tiểu Bảo, lạnh nhạt nói: "Niệm không sai, về sau lúc cha dạy nương , con cùng đến."

Kỳ thật trong thời gian đó, Tấn Vương nghĩ rất nhiều thứ, nếu có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt tâm tình hắn, đại khái là - - nhi tử ta là thần đồng, cha thật cao hứng, ta muốn khắp thiên hạ đều biết.
Đồng thời hắn khắc chế, ẩn nhẫn, trèo càng cao ngã càng thảm, chuyện xưa rất nhiều hắn cũng không phải là không biết.

Tiểu Bảo cái hiểu cái không, trong lúc đứa bé vỡ lòng, nếu sơ sẩy dễ dàng tổn hại tuệ căn.
Cuối cùng Tấn Vương lựa chọn cứ như bình thường , thậm chí hắn còn tính tìm tiên sinh đến dạy bảo Tiểu Bảo.

Nghĩ lại hắn quyết định vẫn là tự mình dạy.
Ở trong phòng Ngọc Nương hồn nhiên không biết, bởi vì nhất thời chơi đùa, Tấn Vương lại phát hiện Tiểu Bảo có thiên phú dị bẩm, thế cho nên Tiểu Bảo vẫn chưa tới hai tuổi đã bị Tấn Vương mang đi học vỡ lòng .
Tiểu Bảo muốn học là vì muốn về sau càng danh chính ngôn thuận yêu nghiệt.

Mà Tấn Vương dạy con xuất phát từ tâm.

Vì vậy Ngọc Nương có một đồng học, đó chính là nhi tử Tiểu Bảo.
Ban đầu biết Tấn Vương dạy nhi tử vỡ lòng, Ngọc Nương còn cảm thấy sớm , nhưng Tấn Vương kiên trì, hơn nữa Tiểu Bảo cũng biểu hiện đặc biệt muốn học, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Về sau nàng phát hiện nhi tử đã gặp qua là không quên , nàng kinh ngạc ngạc nhiên mừng rỡ hai ngày.

Nhưng vì nàng phát hiện ra Tiểu Bảo học bài tiến độ rất nhanh đã đuổi kịp và vượt qua nàng .
Nàng làm mẹ , sao có thể mất mặt, vì vậy càng chịu khó dụng tâm.

Mặc dù không đến cảnh treo tóc trên xà nhà , nhưng cũng cần cù , ngồi nằm sinh hoạt thường ngày đều không quên cầm lấy sách.

Chính mình đào hố chính mình nhảy, Tấn Vương buồn bực, tạm thời không đề cập tới .
*
Hai mẹ con đều bận rộn đọc sách, dĩ nhiên là đã quên rằng đã từng đáp ứng đi trấn quốc công phủ làm khách.
Cũng là vì thời tiết quá lãnh, không có phương tiện ra cửa.
Lúc Ngọc Nương nhớ lại chuyện này, còn bảo Ngọc Thiền chuẩn bị tiểu lễ vật Nguyệt Nguyệt rồi thay nàng đi thăm, Sau khi Ngọc Thiền trở lại nói Kiều thị bị bệnh, nói là cũ bệnh phát lại, cũng nói chờ thời tiết ấm áp chút, bệnh tốt sẽ dắt Nguyệt Nguyệt đến vương phủ làm khách, còn cho Ngọc Nương vài cuốn sách.
Bởi vì Ngọc Thiền nói Kiều thị bệnh không nghiêm trọng lắm, chỉ là ho nhẹ, Ngọc Nương cũng không để ở trong lòng.

Nàng tính đợi ngày nào đó trời quang đãng, liền đến trấn quốc công phủ.
Còn Tiểu Bảo tặng đồ cho Tiểu Nguyệt Nguyệt xong.

Nghe Kiều thị bị bệnh nhẹ, căng thẳng trong lòng tan, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá nó vẫn quyết định mấy ngày nữa tới trấn quốc công phủ, còn sao mới có thể đi nó cần nghĩ cách.
Tác giả có lời muốn nói: Ngọc Nương: Ai oán mặt.

jpg ngươi hèn hạ vô sỉ hạ lưu, đề quần liền trở mặt!
Tiểu Bảo: Vô tội mặt.

jpg nương ngươi chịu khổ , ta không phải là không muốn cứu ngươi, là đích xác nhân tiểu lực đơn a.
Hoa hoa: Liếm móng vuốt mặt mèo.

jpg meo meo cái meo, những người này niệm cái thư, còn có thể ngoạn như thế nhiều đa dạng.
Tấn Vương: Làm gương sáng cho người khác, nghiêm trang mặt.

jpg ta đánh ngươi là vì tốt cho ngươi.
Người qua đường Giáp: Ngươi xác định không phải vì cái khác?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.