Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 154: Chương 151





Trấn quốc công phủ, tại Kiều Lăng quán, cùng với tiếng ho không ngừng, Kiều thị toàn thân vô lực ngã vào sau gối đầu.
Như Mộng gấp rút nâng chung trà lên cho nàng uống nước, Kiều thị cũng muốn uống, cổ họng ngứa khó nhịn.

Nước mới vừa tới miệng, lại là một trận nhịn ngứa , nàng khắc chế không nổi, nước phun hết ra ngoài.
Vài nha đầu bận rộn thay nàng lau miệng, thu thập trên chăn đệm bừa bộn.
Như Mộng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, vừa oán giận nói: " Thuốc uống mãi cũng không khỏi, cũng không đổi người đại phu đến xem một chút? Lão phu nhân cũng thật là , bất quá chính là đi vào cung thỉnh thái y, đâu phải không thể làm , còn nói càn rỡ!"
"Chớ có lên tiếng!" Kiều thị trách mắng, lại ho hai tiếng, mới nói: "Ta bệnh cũng không phải ngày một ngày hai ngày , nương nói cũng có đạo lý, khụ khụ vài tiếng liền vào cung thỉnh thái y.

Ngươi cho rằng thỉnh thái y đơn giản sao, thế tử không ở trong phủ, công công lão nhân gia không quản , nếu lấy danh hiệu của nương đi thỉnh, phải thông qua trung cung Ngụy hoàng hậu, rất phiền toái."
" Vâng..."
" Như Mộng, ta không có gì, ngươi lại không phải là không bệnh của ta ? Không đáng ngại, chỉ là ho có chút đáng ghét, còn uống thuốc có mời đại phu cũng không có tác dụng gì, qua trận là tốt thôi."
Kiều thị đã nói như thế , Như Mộng cũng chỉ có thể nghe .
Bọn nha đầu bưng nước nóng cùng khăn tới, hai đại nha hoàn hầu hạ Kiều thị xoa mặt cùng cổ.

Kiều thị nằm lại trên gối, sắc mặt nàng yếu ớt, lại ửng hồng không bình thường , hiển nhiên là do ho nhiều.
Có nha đầu đến báo Lục cô nương đến , không lâu sau Kiều Tú Lệ được nha đầu lĩnh vào, mặt nàng ta tràn đầy lo lắng đi đến.
"Yên Tỷ Tỷ, tỷ không có sao chứ?" Không ai chú ý tới khi nàng đến gần giường, lúc vô thức nhìn cái túi hương treo ở đầu giường.
" Bệnh cũ thôi ngươi còn không phải không biết, không có gì, không cần lo lắng." Kiều thị nhấp một ngụm trà, tựa lưng trên gối mềm cười nói.
"Ta cũng biết bệnh cũ của Yên Tỷ Tỷ, qua trận thì thôi, nhưng vẫn lo lắng.

Yên Tỷ Tỷ lần này bệnh tựa hồ hơi lâu, có thể là đại phu kê đơn thuốc không hay, tỷ có muốn đổi đại phu xem một chút không?"
Kiều thị lắc tay, "Không cần, thuốc cũng còn rất tốt..."
Đang nói , nàng lại ho lên, khụ khụ ngừng không được, vô luận Như Mộng, Như Họa giúp nàng vỗ lưng thế nào đều ngăn không được.

Liên tục ho rất nhiều, Kiều thị mới thở phì phò nhi đem khăn che miệng, tất cả mọi người không chú ý, chỉ Kiều Tú Lệ thấy một tia màu đỏ.
"Có máu!" Nàng kinh ngạc nói.
Nghe vậy, Như Mộng gấp rút lấy khăn trong tay Kiều thị, trên cái khăn trắng quả nhiên dính vài tia vết máu đỏ tươi , giống như trên đất tuyết nở hoa hồng, lại không khiến người ta cảm thấy đẹp, mà lại thấy sợ hãi.
Sở dĩ phải thế này, cũng là do có điển cố.

Kiều thị ho khan nhiều năm, thỉnh y hỏi dược, uống rất nhiều thuốc, vẫn không trị tận gốc.


Kiều thị tuy là con vợ cả, nhưng Kiều lão gia cũng không phải là không có thiếp, có thiếp là có thứ tử thứ nữ, nhiều người là nhiều chuyện.
Đã từng có một thời gian trong đại trạch Kiều ga có bóng gió truyền thuyết, Kiều thị lúc nào cũng ho, có vẻ bị bệnh lao.
Bởi vì chuyện này Kiều đại nãi nãi phát giận, đánh chết rất nhiều hạ nhân, còn bán ra ngoài một nhóm người.

Kiều lão gia cũng phiền muộn không nhẹ, thỉnh một danh y Giang Nam giúp Kiều thị chẩn bệnh.
Trên thực tế Kiều thị bình thường vẫn ho, lại không có nguyên nhân nào, cũng không phải vì lạnh hoặc nóng tính, cứ khi trời vừa lạnh, chính là thời điểm phát tác.

Qua một tháng là hết, lành bệnh thì Kiều thị cùng người bình thường không bất đồng.
Cuối cùng đỗ lỗi cho một nguyên nhân , đó là Kiều đại nãi nãi lúc trước sinh Kiều thị vào mùa đông, nên hài tử vừa sinh ra trúng ngay thời điểm hàn khí, mới có thể có bệnh mà không có lý do.

Đến cùng không phải bệnh lao là may rồi.
Bệnh lao mặc dù không bằng bệnh đậu mùa khiến người ta nghe mà biến sắc, cũng là một loại bệnh truyền nhiễm nên đại nãi nãi cùng đại lão gia thận trọng như thế .
Kiều thị còn chưa thành hôn, nếu thật là bị bệnh lao, thì cả đời này khỏi lập gia đình , Kiều gia cũng không còn là nơi nàng sống yên ổn.
Sự kiện đó không riêng Kiều thị mà người bên cạnh đều biết, cho nên thấy vết máu, không tránh khỏi sẽ liên hệ.
Không khí dường như ngưng trệ, Như Họa đang muốn khóc, bị Như Mộng kéo một cái.
Kiều thị không thèm để ý: "Nhìn một chút đi, các ngươi sợ như vậy làm chi, ta hai ngày này ho đến cổ họng khô đau , không ho ra máu mới lạ."
"Thật không phải là bệnh lao chứ? Hay tìm đại phu đến xem một chút đi." Kiều Tú Lệ không biết là do nhất thời lỡ lời, hay sao mà lại nói lời phạm kị húy.
Như Mộng không muốn nghe , vội hỏi: "Lục cô nương ngươi nói cái gì đó, cái gì mà bệnh lao.

Tháng bảy vừa rồi bệnh phu nhân tái phát , thế tử gia mới thỉnh thái y đến xem, mới bao lâu đâu, nếu thật sự là bệnh lao không lẽ thái y chẩn không ra?"
Kiều Tú Lệ cũng ý thức được mình lỡ lời, có quắp mặt giải thích: "Ta cũng là nhất thời nói sai, thật sự là vì quá lo lắng cho Yên Tỷ Tỷ.

Yên Tỷ Tỷ cũng đừng trách ta, miệng này thật sự là không đem ra cửa được."
Nàng ta lã chã khóc, vừa nói còn muốn đánh miệng nàng ta.
Kiều thị vội cho người ngăn lại, trừng Như Mộng: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta không có trách ngươi, Như Mộng cũng là do tình thế cấp bách.

Hai ngươi đều muốn tốt cho ta, ta biết, thôi đừng khóc ."
"Thật sự xin lỗi Yên Tỷ Tỷ, ta sẽ không nói chuyện." Kiều Tú Lệ cầm khăn lau lệ.

Sau đó nàng cùng Kiều thị nói vài lời, thấy mặt Kiều thị lộ mệt nhọc, liền mở miệng cáo từ .
Đám người đó đi rồi, Như Mộng không cam lòng nhỏ giọng nói: "Đều lớn cả , mà miệng còn không quản được! Lục cô nương thật sự là ...."
"Tốt lắm, ngươi cũng đừng tức giận, bất quá là một câu nói mà thôi."
"Thật là, có lời có thể nói, có lời không thể nói, Lục cô nương chẳng lẽ không biết?"
Việc này, Kiều thị cũng nhăn mi, bất quá vì không muốn vài nha đầu lo lắng, nàng vẫn giữ vững tinh thần: "Trước đó ngươi cũng đã nói , mới tháng bảy thỉnh thái y đến xem rồi, đừng nghĩ nhiều ."
Kiều Tú Lệ ra khỏi, dọc theo đường đi nàng ta đều trầm mặc, thỉnh thoảng còn cầm khăn lau khóe mắt, tựa như là chuyện thương tâm.
Trên đường ngẫu nhiên gặp một bà tử, hiếu kỳ hỏi nàng: "Kiều gia Lục cô nương, ngươi sao thế ?" Kiều Tú Lệ đến Kiều Lăng quán nhiều lần, nên trong hậu trạch có rất nhiều nha hoàn bà tử đều biết nàng ta.
Kiều Tú Lệ lắc đầu: "Không có gì." Nhưng trên mặt vẫn khó nén buồn bực.
" Không phải là bị ai khi dễ chư? Cô mặc dù không phải là chủ tử trong phủ chúng ta , nhưng là thân thích của phu nhân, nếu cảm thấy nha đầu bà tử bắt nạt cô, thì tuyệt đối không cần giấu giếm, trấn quốc công phủ không tha cho loại người này ."
"Như Mộng cũng không phải cố ý ..."
Nghe vậy, tinh thần bà tử đó tỉnh táo ngay: " Cô nói là Như Mộng hầu cạnh phu nhân bắt nạt cô? Nàng là nha đầu hồi môn , bất quá nha đầu kia xác thực là loại ỷ thế hiếp người , bình thường ầm ầm ĩ ĩ , sợ người ta không biết nàng ta có thể diện."
Nghe bà tử đó hiểu lầm, Kiều Tú Lệ làm như có chút bối rối, lại lã chã khóc lên: "Như Mộng không bắt nạt ta, nàng ấy cũng nhất thời lỡ lời, là ta nói chuyện không nên nói, nàng mới trách mắng ta.

Đều là ta không tốt, aiya , ta sao có thể Yên Tỷ Tỷ..."
"Ngươi đến cùng là muốn nói gì?"
"Yên Tỷ Tỷ ho ra máu, ta sợ là tỷ ấy là bị bệnh lao, vội vàng muốn tỷ ấy đổi đại phu..." Nói được một nửa, Kiều Tú Lệ bỗng ý thức được mình lỡ lời , gấp rút dừng lại.

Lại giải thích: "Tháng bảy rồi mới mới có thái y đến giúp Yên Tỷ Tỷ xem qua mà, nếu bệnh lao, đã sớm khám bệnh , cho nên ..."
Nàng ta lo diễn cành lo ảo não, tất nhiên không thèm nhìn bà tử bên cạnh dị quang liên thiểm, trên mặt kinh hãi.
Chờ Kiều Tú Lệ đi rồi, bà tử đóg ấp rút tới chính phòng .
*
Trong chính phòng, trấn quốc công phu nhân chính dựa ở trên giường đất, cho nha đầu cầm mỹ nhân chùy gõ bắp chân.
Một bà tử hơn năm mươi tuổi, mặt chữ điền vội vội vàng vàng tới, bám vào tai trấn quốc công phu nhân nói gì đó.
Trấn quốc công phu nhân cả kinh từ trên giường đất đứng thẳng lên, thiếu chút nữa ngã , vẫn là bà tử này đỡ bà.
"Lão phu nhân, ngài cũng đừng gấp.

Chỉ là đầy tớ đến bẩm, không có chứng cứ, không thể coi như thật."
Trấn quốc công phu nhân ngồi vững vàng, vung tay: "Còn cần chứng cứ? Ta sớm nói tướng Kiều thị chết sớm thôi, liên lụy Manh nhi.

Suốt ngày khụ khụ khụ, ăn mặc theo mùa cũng ho, trời lạnh cũng ho, một ma ốm mảnh mai, thân thể so với ta lớn tuổi vậy còn kém hơn?"

Thái độ bà lộ vẻ ghét bỏ không che giấu, đồng thời cũng thập phần ngưng trọng: " việc này không thể khinh thường, với Nguyệt nha đầu ta không đau lòng nhưng Tôn gia có con nối dòng.

Bệnh này người khác không biết, lẽ nào ngươi cũng không biết? Năm đó đại bá chính là như vậy mà mất.

Các chủ tử cũng thôi không thân cận nhưng còn sau khi đại bá chết, người trong viện đó còn sống mấy người?"
Nhắc tới việc này, Bạch mụ mụ không rét mà run, bà là thị tì trấn quốc công phu nhân, đương nhiên biết việc đã từng phát sinh ở Hầu phủ này.
Sợ bị chỉ trích, đàm tiếu, cho nên đại lão gia không chuyển ra ngoài, chỉ là niêm phong sân nhỏ , nhưng người người đều tránh đi, hạ nhân bình thường đều không qua trước cửa sân.

Trong sân đó nha đầu, gã sai vặt, luôn luôn chết một vài người , cũng không phải bị bệnh, mà là vì hầu hạ người bệnh lao, không chừng bị nhiễm , đầy tớ lúc đó ai cũng khủng hoảng , có người không chịu nổi nhảy xuống giếng, có người si si ngốc ngốc cử chỉ điên rồ .
Trong vài năm, chỗ ở của Nam Ninh Hầu phủ chính là quỷ vực, chờ đại lão gia mất , tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Về sau đồ trong viện tử đó đều đem thiêu, xây dựng lại.
"Vậy chuyện này phải làm sao bây giờ?" Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch mụ mụ cũng không có ý tưởng gì.
Nếu là đầy tớ thì đuổi ra ngoài, nhưng là thế tử phu nhân.
"Ngươi mời Hoàng đại phu đến Kiều Lăng quán một chuyến." Suy nghĩ một chút, trấn quốc công phu nhân lại đổi giọng: " Ta cùng ngươi đi, bây giờ ở trong mắt nàng, ta chính là người ác, nếu đã là ác nhân, ta sẽ ác đến cùng ."
Kiều thị ngủ trong chốc lát, bọn nha đầu mới hầu hạ uống thuốc, trấn quốc công phu nhân liền mang người đến .
Nàng dùng khăn che mũi, cách thật xa: "Ngươi bị bệnh nhiều ngày , Manh nhi trước khi đi nhờ ta chiếu khán ngươi, lúc nào cũng thế cũng không được, hôm nay ta cố ý tìm người đại phu đến xem bệnh cho ngươi."
Kiều thị còn tính hành lễ, lại bị kéo.

Bà bà nói dẫn theo đại phu xem bệnh, trong lòng nàng thật cao hứng, bởi vì trấn quốc công phu nhân mãi không cho nàng sắc mặt tốt.
Trong lòng nàng kinh hoàng, sợ hãi cảm giác mình nằm ở trên giường, bà bà đứng thì quá mức thất lễ, còn tính cho nha đầu chuyển cái ghế đến, nhưng trấn quốc công phu nhân bộ dáng như vậy lòng nàng không khỏi lộp bộp rơi một tiếng, chẳng biết tại sao nhớ tới lời Kiều Tú Lệ nói trước kia.
Kiều thị sắc mặt yếu ớt: "Nương, nhi tức bệnh không đáng ngại, lúc tháng bảy thế tử có thỉnh thái y đến khám bệnh rồi, phương thuốc cũng đổi , nhi tức do trời lạnh, ho hai ngày liền không có việc gì , đích xác không cần ngài..."
Trấn quốc công phu nhân cắt đứt nàng: "Không quan tâm được hay không, cứ để đại phu khám bệnh cũng tốt ."
Việc đã đến nước này, Kiều thị cũng chỉ có thể mặc kệ.

Bọn nha hoàn bỏ màn, cũng để Kiều thị lộ ra cổ tay sau đó đắp cái khăn lên, mới cho người đại phu hơn năm mươi tuổi , có khuôn mặt gầy gò từ bên ngoài đi vào.
Người này họ Hoàng, hàng năm bắt mạch cho trấn quốc công phu nhân , y thuật ở kinh thành cũng coi như tiếng tăm lừng lẫy.

Người thế này không thể nào chỉ của một nhà, cho nên trấn quốc công phủ hàng năm sẽ trả rất nhiều ngân lượng, chủ tử trấn quốc công phủ bệnh nặng bệnh nhẹ, đều là ông xem .
Hoàng đại phu đi lên phía trước, bắt mạch cho Kiều thị.

Ông ta bắt mạch khám bệnh thật lâu, mới thả tay xuống, lại để cho bọn nha đầu đem rèm vén lên, nhìn sắc mặt cùng miệng lưỡi Kiều thị.

Lại hỏi về triệu chứng tay chân tâm nóng, miệng khô nuốt khô, không dễ ngủ, có nhiều mồ hôi trộm không.

Nam nữ khác biệt, biểu hiện như vậy đã khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

Hoàng đại phu lại hỏi vài vấn đề , Kiều thị cũng nhất nhất theo thực tế mà nói .
Sau đó Hoàng đại phu cũng không nói gì, liền bước đi bên ngoài.
Trấn quốc công phu nhân đi theo ra ngoài.
Thấy vậy, đừng nói Kiều thị , tâm Như Mộng cùng vài nha đầu khác cũng không khỏi hoảng sợ.
"Lão phu nhân, bệnh thế tử phu nhân, phổi hư, âm hư, hỏa vượng..."
Trấn quốc công phu nhân là một nữ tắc , sao hiểu về chứng bệnh này nọ, "Vậy ngươi nói nàng có phải hay không?"
Hoàng đại phu thở dài một hơi: " Bệnh xấu ở chỗ bắt đầu không dễ khám ra, chờ khi khám ra đã muộn, ngài bảo lão phu nói một hai câu, lão phu cũng không thể nói gì, ngoài phải tỉ mỉ quan sát, nếu thế tử phu nhân vẫn ho ra máu , phán định không chậm trễ."
"Nói cách khác có khả năng là....?"
Hoàng đại phu gật đầu.
Trấn quốc công phu nhân không khỏi nắm chặt tay, mặt lộ vẻ ngưng trọng , trầm tư, hiển nhiên bà giãy giụa.

Bạch mụ mụ thấy vậy, vội để nha đầu đem Hoàng đại phu dẫn đi .
Qua một hồi lâu, trấn quốc công phu nhân thở ra, Bạch mụ mụ mới hỏi: "Lão phu nhân..."
"Đem Nguyệt nha đầu ôm đi, Kiều Lăng quán tạm thời đóng kín, người không liên quan không được tùy ý ra vào."
Bạch mụ mụ ban đầu kinh ngạc, sau đó cũng có thể lý giải cách làm của trấn quốc công phu nhân.
Xem ra đây là cử chỉ ổn thỏa nhất, cũng để tránh truyền nhiễm cho những người khác, dính líu đến toàn bộ phủ.
*
Nguyệt Nguyệt khi bị ôm đi , khóc rất lợi hại.

Bé tuy còn nhỏ, nhưng cảm giác có gì đó không tốt đã phát sinh .
Bất quá còn nên khi bị dụ là đi chơi cùng ca ca, bé ngừng khóc.

Đợi tất cả đều đi rồi, Kiều Lăng quán lại sa vào một mảnh hoang vu.
Kiều thị cố nén trấn định, nhưng lòng tràn đầy hoảng sợ.

Vài nha đầu trong lòng cũng sợ, đến cùng là đã nhiều năm tình cảm, ào ào an ủi Kiều thị mong nàng đừng nghĩ nhiều, nàng không thể nào mắc bệnh, tháng bảy thái y đến khám rồi, nếu là thật sự có bệnh, cũng nên khám ra.

Nhất định là có người nào đó ở bên tai lão phu nhân nói gì đó, nên lão phu nhân mới mượn cơ hội tìm phu nhân gây phiền toái.

Chờ thế tử trở về , tất nhiên vô sự.
Kiều thị cũng lệnh cho mình nghĩ vậy, nhưng vẫn ép không được hoảng sợ.
Hiện nay Kiều Lăng quán trên dưới ai cũng đều ngóng trông thế tử Tôn Manh , nhưng Tôn Manh tạm thời không thể trở về.

Hắn phụng mệnh đóng quân tại Thông châu, để ngừa nạn dân nhiễu loạn kinh sư, nạn dân không lùi , cứu trợ thiên tai xuống dốc, hắn là tạm thời không về được .
Cùng lúc đó, bên trong phủ cũng có lời đồn đãi nổi lên bốn phía, nói thế tử phu nhân mắc bệnh lao, lão phu nhân niêm phong Kiều Lăng quán .
Có người nghe nhầm đồn bậy, hay có người trong bóng tối quấy phá, năm đó Tôn Manh có vài thông phòng, đều xuất thân đầy tớ trong phủ.

Không ít người ước gì Tôn thị xui xẻo, hoặc là chết hoặc là thất sủng, những người kia có cơ hội một lần nữa trở về.
Trong khoảng thời gian ngắn truyền đi sôi sục, có nhiều tin càng truyền nhiều càng đáng sợ, trong chính viện Nguyệt Nguyệt cũng nghe một chút.
Bé không hiểu bệnh lao là cái gì, bé chỉ biết là nương bị bệnh, bệnh cực kỳ nghiêm trọng.

Bé muốn về Kiều Lăng quán xem nương, nha đầu, bà tử đều không cho bé đi, vô luận nháo như thế nào, khóc lóc, thậm chí ca ca đi cầu xin, tổ mẫu cũng không cho đi.
Đúng lúc này, đầy tớ đến bẩm đại công tử Tấn Vương phủ đến .
Nguyệt Nguyệt lúc này nhớ tới Tiểu Bảo đã từng nói với nàng - -
"Ngươi nhìn đi ta là hoàng tôn, cha là vương gia, hoàng gia gia là hoàng đế, ta về sau cũng sẽ là vương gia.

Có ta bảo vệ, không có người nào dám khi dễ ngươi..."
Nguyệt Nguyệt biết hoàng đế cùng vương gia đều rất lớn, bé cũng gọi là Sâm ca ca , Sâm ca ca nhất định sẽ bảo vệ bé phải hay không?
Nhất định thế.
Tác giả có lời muốn nói: Nguyệt Nguyệt: Ríu rít ríu rít, ta ý trung nhân là một vị cái thế anh hùng, mỗi khi ta chịu khổ chịu khổ lúc, hắn liền hội người mặc kim giáp thánh y, kéo bảy sắc mây lành tới cứu ta.
~
Như thế mập chương một, thỉnh cầu cái dinh dưỡng dịch, < ( ̄︶ ̄ )>
~~
Kiếp trước Kiều thị chính là như thế tử , chẳng hề đơn là bị người hại chết, hoặc là độc chết.

Kiều Tú Lệ một cái sống nhờ nhân, không có như vậy nhiều năng lượng lấy điểm □□ đến, đem người dược tử , còn có thể an ổn không việc gì đi làm nàng trấn quốc công phu nhân.
Cho nên, các ngươi có thể hiểu Kiều thị là chết như thế nào đi? Ta liền không nói nhiều , đó là một cái bi thương chuyện xưa.
~
Hồng lâu mộng này quyển sách ta liên tục không có xem hết, lúc còn rất nhỏ liền xem qua, bại lui ở kia độ dày thượng.

Về sau lại xem qua hai lần vẫn là ba lượt, mỗi lần đều là xem một chút liền bại lui.

Mặc dù không có xem hết, nhưng 86 bản Hồng lâu mộng nhìn nhiều lần, rất dán hợp nguyên .
Rất nhiều phấn hồng suy đoán Lâm muội muội là chết bởi bệnh lao, thậm chí bày xuất nàng đủ loại bệnh trạng, tỷ như sắc mặt ửng hồng, ngủ mồ hôi trộm, còn có đằng sau ho ra máu các loại, cùng ho lao ( cũng chính là bệnh lao phổi ) đối phó so với.

Nhưng là ta liên tục trong lòng còn có hoài nghi, bởi vì ho lao ở cổ đại là cùng bệnh đậu mùa, bệnh hủi, ôn dịch chờ, là không sai biệt lắm này một loại.
Trung y tên là thi rót, lại xưng truyền thi lao, nói cách khác này loại bệnh lây bệnh tính thật lớn, có thậm chí một người được, hủy nhất môn, thi thể cũng lây bệnh, cho nên bình thường đều là chôn sâu hoặc là thiêu.

( khi đó nhân rất ngu muội , lại còn sống không dễ, sợ chết.

Không có chất kháng sinh niên đại, thật là bi thảm , một điểm nhỏ bệnh có thể tới chết )
Lâm muội muội nếu quả thật là này loại bệnh, Cổ gia điên mới có thể làm cho nàng cùng bảo ngọc cùng ăn cùng ở, lại không giam lại.

Đương nhiên này là cá nhân ta suy đoán, dù sao ta chưa có xem qua hoàn thành Hồng lâu mộng, có chỗ không đúng, chớ phun..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.