Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 156: Chương 153





Tôn Manh từ lúc tới Thông Châu, thì bận rộn liên tục.

Dân tị nạn tràn vào Thông Châu nhiều hơn so với tưởng tượng, không chỉ phụ cận kinh thần, mà tới Sơn Tây, Hà Bắc đều có địa phương bị bão tuyết.
Dân chúng phỏng đoán trong kinh thành có Thánh thượng , thì chỉ cần nghĩ tới ở đó sẽ không thiếu cơm ăn, cho nên họ đều đến .
Theo lý thuyết, Thông Châu thiếu lương thực, thì kinh thành cũng không thiếu.

Chỉ cần một ý chỉ liền có lương thực cứu trợ thiên tai, thế nhưng không biết tại sao Hoằng Cảnh Đế mãi không có động tĩnh gì.

Quan viên địa phương sợ bạo động, lúc này chỉ có thể cầm cự bằng kho lương thực địa phương.

Nhưng nhiều người thì lương thực thiếu, hơn nữa quần áo không đủ, ngày ngày đều có người đến tìm Tôn Manh, hỏi một chút Hoàng thượng đến cùng là nghĩ như thế nào.

Tôn Manh cũng không biết Thánh thượng nghĩ thế nào , nhưng hắn không quên nhiệm vụ của mình, không thể để cho nạn dân về kinh thành.

May mắn là cuối cùng ý chỉ cứu trợ thiên tai cũng xuống xuống , dân chúng có cơm ăn, có quần áo chống lạnh, cũng không chạy về kinh thành nữa.

Cứu trợ thiên tai đâu vào đấy, Tôn Manh cuối cùng cũng có thể nghỉ một nhịp.
Nhưng Tấn Vương lại cho người tìm đến hắn.
Tôn Manh không phải là không biết chuyện gần ở kinh thành , các hoàng tử trong tối ngoài sáng đều tranh việc đến đây cứu trợ thiên tai, nếu không ý chỉ cũng không kéo dài lâu như thế.

Nếu nói người duy nhất không có động tĩnh chính là Tấn Vương.
Tấn Vương yên tĩnh không giống bình thường, tựa hồ như người từng ở biên quan lập chiến công hiển hách, đánh Tartar núp ở trong hang không dám lòi mặt ra, mất hết nhuệ khí.

Giờ ổn định ở trong công bộ, hôm nay mang người đi phá nhà, sáng mai mang người đi xây nhà.

Tấn Vương mỗi ngày đi làm, Tôn Manh vừa nghĩ tới bên ngoài tin đồn về Tấn Vương có chút xúc động.

Hắn cười không nổi, bởi vì hắn cảm thấy một người như vậy không nên thế này.

Đến cùng phải như thế nào , Tôn Manh cũng không nói lên được.

Về sau có lúc nhàn hạ tự nhiên nhớ tới, hắn cũng có thể lý giải cách làm của Tấn Vương bỏ lở binh quyền tựa như con thú không có nanh vuốt.

Bệ hạ đã muốn áp chế những đứa con này, thông minh thì nên thành thật chút.

Người người đều biết đạo lý này, nhưng chân chính có thể làm được lại có mấy người? Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết được người khác suy nghĩ gì, ngươi có thể không động, nhưng sao ngươi biết người khác sẽ không động, sao ngươi biết người khác sẽ không vượt qua ngươi, ngươi có tự giác bỏ lở tiên cơ không? Phàm là thiếu một bước, rất có thể là khác nhau trời vực.
Cho nên lúc ban đầu yên lặng , sau đó tất cả mọi người động, có lẽ Tấn Vương cũng đã động, chỉ là hắn không biết thôi.

Nghĩ như thế Tôn Manh liền cười không nổi.

Tấn Vương thế nhưng phái người tìm hắn? Chẳng lẽ Tấn Vương không biết hiện thời Thông Châu giờ dưới con mắt bao người, thông minh chút thì không nên cùng hắn tiếp xúc, để tránh nghi kỵ?
Tôn Manh vốn không có ý định gặp người của Tấn Vương, nhưng hắn đặc biệt muốn biết Tấn Vương đến cùng muốn làm gì.

May mắn gặp người Tấn Vương phái tới hắn mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôn Manh chỉ kịp cùng thủ hạ dặn dò một tiếng, liền một người một ngựa vội vã chạy về kinh thành.

Từ thông châu đến kinh thành khoảng nửa ngày, hắn hơn một canh giờ là chạy đến.

Đến trước cửa thành thì bị người của Tấn Vương ngăn lại.

Tôn Manh không vui , cho dù tin tức vốn là do Tấn Vương sai người truyền cho hắn , nhưng nhìn thấy Lưu Lương Y hắn cạn lời.


Nghiêm túc mà nói, Lưu Lương Y xem như có đại ân với trấn quốc công phủ, năm đó trấn quốc công hấp hối, là nhờ Lưu Lương Y diệu thủ hồi xuân cứu về .
Lưu Lương Y chuyển đạt ý Tấn Vương, nói hắn nhất định sẽ cần tới Lưu Lương Y.

Nghĩ tới tin tức Tấn Vương truyền đến, Tôn Manh thập phần bất an hắn biết nếu thật có chuyện, Lưu Lương Y sẽ có tác dụng.

Tôn Manh không nghe bất luận kẻ nào ngăn hắn đến Kiều Lăng quán, còn chưa vào cửa đã nghe Kiều Tú Lệ cùng Kiều thị nói chuyện, tự nhiên cũng nghe được Kiều thị nói.

Hắn tròn mắt, Kiều thị tuy nhu nhược, nhưng trong nhu có cương, đến cùng chuyện gì làm cho nàng chán ngán thất vọng như thế, không còn muốn sống **.
Nàng không luyến tiếc? Lẽ nào không luyến tiếc hắn!
Tôn Manh cũng không phủ nhận việc lúc trước hắn muốn kết hôn Kiều thị, là vì nhất thời mê sắc đẹp, nhìn thấy nàng trong nháy mắt, hắn liền tự nói với mình, nàng chính là người hắn muốn.

Cho nên hắn không để ý nàng tới thân phận thương hộ, cưới nàng trở về.

Nàng hẹp hòi, hắn liền nhường cho nàng, người nàng yếu ớt, hắn liền nuông chiều nàng.

Nhường nhịn, nuông chiều thành thói quen, hắn cảm thấy thế này rất tốt, hắn cũng không phải là người trọng sắc,có mình nàng thì chiều nàng đi.
Yêu đến cùng là cái gì, Tôn Manh kỳ thật chẳng hiểu, nhưng hắn biết mình thích Kiều thị.

Cho dù nàng thực sự bị bệnh thì như thế nào, bệnh nhân bị bệnh này cũng không phải không có, vinh dưỡng cũng có thể sống thêm vài năm.

Huống chi đến cùng có phải bệnh đó hay không cũng biết.
Trên giường, Kiều thị khóc không thành tiếng: "Thiếp không ổn lắm, chàng mau ra đi, không thể lây cho chàng."
Tôn Manh đi lên trước, Kiều Tú Lệ còn đứng ở trước giường, hắn xông lên thiếu chút nữa Kiều Tú Lệ ngã, Tôn Manh đi bên giường ôm Kiều thị.
"Nếu quả thật nếu có thể nhiễm bệnh cho ta, hiện tại ta đã nhiễm rồi ."
Tôn Manh đứng thẳng lên, không nhìn Kiều thị, "Lưu thái y, phiền toái ngươi ."
Lưu Lương Y không ngờ là cái hũ nút tiểu tử Tôn gia lại còn có thể diễn tuồng ngôn tình này.

Không biết sao ông liền nghĩ đến vị chủ nhân kia, nhớ ngày đó Tấn Vương cũng vì nhi nữ tình trường, rõ ràng trúng kịch độc, mệnh sớm tối, lại thương hương tiếc ngọc, thà rằng liều mạng thất thần , mất mạng cũng chịu.
Đều là kẻ si tình!
Lưu Lương Y thổn thức đi đến giường.

Như Họa chuyển ghế lại cho ông ngồi xuống bắt mạch cho Kiều thị.
Trong phòng sa vào yên lặng, Kiều Tú Lệ khóe mắt , thần kinh run rẩy, vốn trong lòng nàng ta rõ ràng thần y đến , Kiều thị cũng hết cách xoay chuyển.

Đã không cần e ngại giờ lại cảm thấy sự tình phát triển hơi ngoài dự đoán.

Nàng ta vốn không muốn Kiều thị chết sớm, nhưng Tôn Manh đột nhiên rời kinh, nàng ta lại nhìn thấy cơ hội.

Vốn nàng ta còn lo làm thế nào mới có thể né qua thế tử thì thời cơ đến.

Sự tình quả nhiên tiến hành đúng dự liệu, lão phu nhân phản ứng thế nào những người khác phản ứng ra sao đều trong dự liệu của nàng ta, nàng chỉ cần thêm chút lửa, thì không cần Diêm vương đến đòi mạng, Kiều thị tự mình đào hố thôi .
Tuyệt đối không ngờ thế tử lại trở về, chỉ cần chậm trễ một ngàylà được, sao lại ngay vào lúc này.
Đến cùng là ai đã làm hư đại sự?
Lão phu nhân tất nhiên sẽ không thể nào sai người đưa tin cho thế tử, trong phủ thì những người khác cũng không dám, gần đây trong phủ không có ngoại nhân đến thăm, trừ Tô trắc phi Tấn Vương phủ đến một chuyến.

Nhưng dựa theo nàng biết, thì Tô trắc phi không nhìn thấy Kiều thị .
Lưu Lương Y buông tay, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Hắn quay đầu lại nhìn Tôn Manh, tâm Tôn Manh không khỏi trầm xuống, tay để sau lưng cho người không liên quan đi xuống hết.
Kể cả Kiều Tú Lệ.
Nàng ta không muốn đi, đáng tiếc Tôn Manh hạ lệnh, thì có người thỉnh nàng ta ra ngoài.
Trong phòng trừ Tôn Manh, Lưu Lương Y cùng Kiều thị, cũng chỉ còn lại Như Mộng, Như Họa bởi vì các nàng là tâm phúc của Kiều thị mà cũng là vì hai nàng luôn ở cạnh Kiều thị.
Tôn Manh chỉ cần vừa nghĩ tới Kiều thị vừa bị bệnh đầy tớ đều chạy sạch , liền nổi giận.

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm chờ qua thời điểm này, hắn từng bước tính sổ trở về.
Còn Kiều Tú Lệ ở cạnh Kiều thị cũng khiến Tôn Manh thấy ngoài dự đoán, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới lời nàng ta vừa mới nói với Kiều thị, trong nội tâm hắn đầy phản cảm, liền đem nàng ta xếp vào loại không đáng tín nhiệm.
"Lưu thái y, ngươi cứ nói ngàn vạn lần đừng che che giấu giấu, lúc này cũng không phải thời điểm che giấu." Tôn Manh cười khổ nói.
Lưu Lương Y trầm ngâm một chút, vuốt ve râu ria: "Nếu lão phu không khám bệnh sai, quý phu nhân xác thực mắc bệnh lao.

Xem mạch tượng, thời gian bệnh không lâu."
Chỗ giườngtruyền đến âm thanh là Kiều thị nhất thời không chống đỡ nổi đụng vào cây cột giường.
Tôn Manh cực kỳ bi ai, trước đem Kiều thị đỡ ngồi xuống, mới hít sâu một hơi: "Bệnh này có thể chữa không?"
Kỳ thật lời này tương đương không hỏi, bệnh lao thuộc về bệnh nan y, một khi mắc phải cũng chỉ có thể cầm cự, có thể kéo một ngày là mừng một ngày.

Trong nhà có tiền ráng dưỡng , còn có thể sống lâu thêm mấy ngày này.

Gia cảnh nghèo khó , cũng chỉ có thể chờ chết.
"Này..."
Hai nha đầu khóc không thành tiếng, Như Mộng ngã ngồi dưới đất, thất thần lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể là bệnh lao, phu nhân nhà ta vốn thật tốt , mới ho lên, cũng không bị nhiều ngày.

Tháng bảy thế tử gia thỉnh thái y đến xem qua, đều thật tốt , chuyện gì cũng không có, tại sao có thể là bệnh lao chứ?"
Nghe nói như thế, ánh mắt Lưu Lương Y chợt lóe, hỏi: "Ngươi nói tháng bảy thái y đến xem qua rồi?"
Lưu Lương Y có dị động, Như Mộng cho là có chuyển cơ, nàng gật đầu liên tục: "Phu nhân nhà ta tuy là có tý bệnh, nhưng cũng không nặng.

Thỉnh qua vô số đại phu rồi, họ đều nói chỉ cần phải chú ý khi trời chuyển trời lạnh chú ý giữ cho ấm là được, bệnh lao như thế nào có thể vô duyên vô cớ liền dính vào phu nhân nhà ta."
Tôn Manh cũng vuốt cằm nói: "Bởi vì loại bệnh này, khi trời còn ấm áp, thời điểm đó nàng chỉ ho hai ngày.

Ta liền thỉnh Hồ thái y đến xem qua, thứ nhất là muốn thay nàng bảo dưỡng, thứ hai cũng là muốn xem thử có thể trừ tận gốc không."
Lưu Lương Y gật đầu: "Cũng không biết bản kết luận mạch chứng còn ở đây không, có thể lấy ra để lão phu quan sát một hai?"
Thái y ở thái y viện khác đại phu bình thường, đại phu đến khám bệnh xem qua bệnh án cũng không sao, nhưng thái y viện không phải là chỗ bình thường, quý nhân trong cung xem bệnh, sợ việc ngấm ngầm xấu xa cho nên bình thường quy củ cực kỳ nghiêm khắc.

Xem cho hoàng đế thì đừng nói , quy củ cực kỳ rườm rà.

Nhưng chủ tử quý nhân cũng không giống bình thường.

Mà thái y không chỉ sử dụng trong cung mà còn cho đại thần, hoàng thân quốc thích, nhưng nhất định phải đặc biệt mới có thể diện mời họ.

Tôn Manh chính là có thể diện này.
Mà thái y có một chỗ đặc thù đó chính là mỗi lần chẩn bệnh đều đem đơn thuốc giữ lại để sau này kiểm chứng.

Lưu Lương Y muốn nhìn bệnh án, bởi vì khi ông ra phủ Tấn Vương cố ý thông báo, Kiều thị bệnh sợ có manh mối gì đó.

Đổi thành đại phu khác, cho dù là thái y, cũng vì không muốn dính đến linh tinh, bọn họ chỉ xem bệnh, mặc kệ chuyện liên quan, nhưng Tấn Vương đã thông báo, mà Lưu Lương Y lại cùng Tôn gia có chút liên quan nên mới cố ý xem giúp.

"Thái y viện phải có giữ, ta liền sai người đi đến thái y viện tìm Hồ thái y lấy."
Bệnh án của Kiều thị rất nhanh liền mang tới , trong lúc này trấn quốc công phu nhân nhận được tin nhi tử trở về, cũng biết Tôn Manh vừa trở về đã trực tiếp đến Kiều Lăng quán, chính viện cũng không có tới.
Bà tất nhiên là tức giận không nhẹ, nhưng bà chột dạ, sai người đến kêu Tôn Manh, Tôn Manh không để ý tới.
Lưu Lương Y xem hết bệnh án, lại giúp Kiều thị khám bệnh, đồng thời còn hỏi một vài vấn đề, tỷ như có bệnh phát hiện khi nào.

Không chỉ hỏi Kiều thị, còn hỏi Như Mộng cùng Như Họa.
Lưu Lương Y nghe xong cũng xem hết, trong nội tâm cũng có lời giải, đúng như Tấn Vương nói, có xà chuột hại người.
Vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Tôn Manh, "Tôn gia tiểu tử, có câu lão phu không biết có nên nói hay không?"
"Lưu thái y cứ nói."
"Quý phu nhân bệnh có chút kỳ quặc."
Lời vừa nói ra, trong phòng mọi người đều nhìn về ông.
"Lời ấy có ý gì?"
"Lão phu xem qua bệnh án của Hồ thái y, khi đó phu nhân xác thực cũng không có bệnh.


Cần biết rằng phàm là có bệnh, tất có dấu hiệu, mà quý phu nhân một tia dấu hiệu cũng không có, dù đến thời kỳ sẽ ho, cũng không thể nào chuyển biến thành bệnh lao được."
"Lưu thái y ý ông là?"
"Thế tử sẽ không phải cho rằng bệnh lao tùy tùy tiện tiện là có thể được chứ? Quý phu nhân là bị lây bệnh ."
Tôn Manh hiểu được ý Lưu Lương Y.
"Ngươi nói là có người hại người?" Đồng tử hắn co rút, tay hạ quyền nắm chặt trong tay áo.
Lưu Lương Y khẽ mỉm cười: "Nếu như là người khác, lão phu sẽ nói không biết.

Nhưng thế tử cũng không phải là người khác, theo lão phu xác thực thì là như thế."
Lưu Lương Y nói vậy cũng có nguyên nhân , Kiều thị không ra cổng trước không bước cổng trong, phàm là khi ra cửa không phải vào cung, thì ở trong phủ.

Lui tới thăm hỏi đều là quý nhân, mà quý nhân sẽ không trúng bệnh này còn ra ngoài giao tế, mà bệnh lao tuy hung hiểm, còn dễ dàng lây qua hô hấp, nhưng không phải tiếp xúc một hai lần có thể nhiễm bệnh, mà cần phải tiếp xúc thời gian dài.
Lưu Lương Y sợ đám người Tôn Manh không hiểu, nên mới nói cặn kẽ, Tôn Manh trầm mặt xuống, toàn thân ẩn gió lốc, phỏng đoán nếu hắn biết là ai hại người, hắn có thể giết chết đối phương.
Hắn nhìn qua Như Mộng, Như Họa :” hai người nói đi, người nào có thể có thời gian dài tiếp xúc với phu nhân ?"
"Cũng có thể là vật." Lưu Lương Y chen vào một câu.
Như mộng , Như Họa nơm nớp lo sợ nói tên vài người, các nha hoàn này đồng dạng đều là được Kiều thị từ Giang Nam làm của hồi môn đem lại đây , bình thường đều hầu hạ Kiều thị , nhưng tiếp xúc lâu nhất là hai người bọn họ.
Tôn Manh không nói hai lời liền sai người gọi hết những người đó lại để Lưu Lương Y khám bệnh.

Lưu Lương Y khám hết, các nha đầu , Như Mộng, Như Họa cũng khám nhưng không có một ai bị bệnh này.

Kỳ thật chỉ cần xác định không phải là người, thì có thể loại trừ rất nhiều nghi vấn, không có người nào hại người lại còn mang theo vật hại người, trừ phi là không có ý định muốn sống .
Vậy thì chỉ cón là vật gì đó.

Như mộng - Như Họa lục tung bốn phía tìm kiếm, Lưu Lương Y còn nói cười cùng Tôn Manh tán gẫu rất phấn khởi: "Thế tử chỉ sợ không biết, trên đời này hiểm ác nhất lòng người.

Có vài người tâm địa nát bét, tìm chút đồ của người nhiễm bệnh đậu dùng qua, đặt ở bên cạnh tiểu hài tử, hài tử không giải thích được cũng bị nhiễm bệnh đậu mùa.

Cho đến ngày hài tử mất , người trong nhà cũng chỉ cho là hài tử nhà mình không may mắn...!việc như vậy có muốn tra cũng không tra được.

Cho nên nói nếu bàn về ba trăm sáu mươi nghề trên thế gian thì dựa vào lòng người hiểm ác có xíu kiến thức cũng hại người tốt."
Tôn Manh nào có tâm tư tán gẫu, chỉ là trầm mặt không nói lời nào.
" Phòng ngủ quý phu nhân là nơi quanh năm suốt tháng phu nhân ở, nếu lão phu không đoán sai, vật kia chắc ở trong phòng, chỉ cần để ý đến vật thường xuyên tiếp xúc mà tìm là được.

Nếu tìm không ra cũng được, rời khỏi căn phòng này là được."
Sao có thể tìm không ra.

Tôn Manh này dù phải đào ba thước cũng phải tìm ra, tra ra người sau lưng là người phương nào, sau đó đem đối phương băm thây vạn đoạn.
" Ổ bệnh có thời gian mới đây , nên không thể nào là vật năm xưa, nó luôn luôn cần được thay đổi, mặc khác phu nhân nhiễm bệnh chính là gần mấy tháng đây nên đó phải là trong khoảng thời gian này từ bên ngoài đưa đến ."
Lưu Lương Y cứ nói , cứ hễ biết thì sẽ nói , nên phạm vi tìm tự nhiên giảm xuống nhỏ nhất.

Kỳ thật nếu muốn tra cũng không khó, Kiều thị không phải là người người bình thường có thể thân cận , mà người bình thường đưa tới thứ gì Kiều thị sẽ không thu, cho dù thu, cũng không phải nhất định sẽ dùng.

Mà vật bên người nàng, từ quần áo, đệm chăn đều có người chuyên rửa sạch thu phóng, nhất quần áo, hôm nay giặt thì nhất định phải thu hồi lại hết, đều có chịu trách nhiệm.

Dù sao với nữ tử khuê dự lớn như trời, nếu ở bên ngoài đánh rơi đồ, lỡ có chuyện gì, đã có thể làm trò cười cho người .
"Nếu như còn tìm không ra, tiểu tử ngươi nên thay người ngồi vị trí đang ngồi đi."
Lưu Lương Y hôm nay cũng không biết sao lại say máu gà đã nhiều lần chen đao vào ngực Tôn Manh, mặt Tôn Manh lúc này đã đen thành đáy nồi.

Nếu không phải người này năm đó cứu phụ thân hắn, và chỉ có ông giúp Kiều thị chữa bệnh, Tôn Manh quả thực muốn ném ông ra ngoài.
Hắn cũng không biết Lưu Lương Y trước kia không phải như vậy , cũng là người nghiêm trang.

Nhưng từ lúc cùng Phúc Thành ở chung lâu , liền bị nhiễm bần rất nhiều.

( Soái cũng vậy, không nói tục, không nói bậy, nhưng chỉ cần ở chung với cái gì là hay nhiễm chung với cái ấy, đặc biệt gần mực thì đen, nhưng gần đèn là không rạng, vẫn u tối hixxxx)- 11/06/18
Nhưng vấn đề là nói đến vậy, Như Mộng, Như Họa vẫn không tìm được vật khả nghi.

Trong lúc Tôn Manh định lệnh cho các nàng lại tìm một lần nữa, thì mắt Như Mộng rơi vào túi hương ở treo ở đầu giường, nàng chần chừ chỉ: "Có phải là nó không?"
Tất cả mọi người đều nhìn qua.
" Đó là Lục cô nương đưa cho phu nhân , phu nhân thích bạc hà, bình thường hay đặt vào trong ngực, trong lòng không thoải mái , thì đặt ở chóp mũi ngửi một cái, Lục cô nương làm đưa cho ngài ấy.

Phu nhân khi còn khuê, Lục cô nương thích đưa, lần này nàng ta đến kinh thành, nói có phơi khô một ít cỏ bạc hà để làm túi thơm đưa cho phu nhân.

Đại khái khoảng năm sáu ngày đổi sẽ một lần, bởi vì thời gian lâu mùi bạc hà liền nhạt.

Nếu như nói trong phòng này thật có vật bẩn, nô tỳ hoài nghi nhất chính là nó."
Túi thơm bị lấy xuống, dùng khăn bao lấy.

Lưu Lương Y cầm nơi góc khăn, lại lấy ra một đôi bao tay đặc chế, mang trên tay, mở túi thơm.
Như Mộng lại nói: " Khi vật này đưa tới, chúng ta đã nhiều lần tra xét, bên trong cũng chỉ thả cỏ bạc hà, cũng không có vật khác."
Mà Lưu Lương Y kiểm tra cũng xác nhận đó chính là một túi hương cỏ bạc hà bình thường.
Vậy do đâu?
Dù sao ổ bệnh kia không nhìn thấy, sờ không được, ai cũng không dám kết luận nhưng cũng có phương hướng.

Mà Kiều thị bệnh, cũng không phải là không thể trị, nếu muộn quá thì chỉ sợ Lưu Lương Y cũng không có cách nào, may là mới vừa nhiễm nên có bảy tám phần nắm chắc có thể trị khỏi Kiều thị.
Tôn Manh cùng Kiều thị cảm kích tất nhiên là không cần phải nói, đặc biệt là Kiều thị biết mình có thể sẽ không cần tử , trong lòng nàng kích động không gì có thể hình dung.
Lúc này trời sắc cũng không còn sớm , Lưu Lương Y lên tiếng cáo từ.
Tôn Manh tự mình đưa ra ngoài, không giải thích chỉ nói một câu : "Giúp ta cảm ơn hắn, ta nhớ phần nhân tình này."
“ Hắn” là chỉ Tấn Vương, mà Lưu Lương Y hôm nay có thể chịu phí công phu, nói trắng ra là thay Tấn Vương tích góp nhân tình.

Không có tác dụng thì không cần dùng đến, trước cứ tích góp lại rồi nói sau.
*
Kiều Tú Lệ mất hồn cả ngày, ngày thứ hai liền đến Kiều Lăng quán.
Tựa hồ từ khi thế tử trở về, Kiều Lăng quán như phát ra sinh cơ, nha hoàn bà tử tựa hồ cũng trở về như ban đầu, cũng không còn không khí trầm lặng.
Được người thông báo cho vào, Kiều Tú Lệ bất bình.

Trước kia nàng ta cũng được thông báo mới có thể đi vào, nhưng về sau Kiều thị bệnh, mọi người đều chạy hết , nàng ta tự nhiên không cần thông báo, cũng có thể tùy ý tiến vào.

Ngày hôm nay làm nàng ta lại nhớ tới trước kia, nàng ta lại thành một ngoại nhân.
Kiều Tú Lệ cười lạnh, ước gì có thể chứng kiến Kiều thị chết, nào biết khi đi vào Kiều thị lại đang cười.
Nàng ta lại hỏi: "Yên Tỷ Tỷ, chuyện gì giúp tỷ cao hứng thế?"
"Lệ tỷ muội, ngươi tới rồi.

Ngươi có biết tỷ phu ngươi hôm qua mời đại phu đến, là thần y đấy, hắn giúp ta khám bệnh , ta kỳ thật cũng không phải bệnh lao, chỉ là nóng quá lại bị lạnh.

Ngươi nói chuyện này có nên cao hứng không? Ngươi không biết, những ngày qua ta thật khổ sở , cảm giác một ngày như một năm, đột nhiên biếtmình không có bệnh, là đại phu khám lầm , ta cuối cùng cũng có thể khoan khoái lên ."
Kiều thị nói đồng thời nhìn mặt Kiều Tú Lệ.
Kiều Tú Lệ xác thực ngơ ngẩn , bất quá còn miễn cưỡng cười: "Vậy thì thật là chúc mừng Yên Tỷ Tỷ , muội cũng vậy, cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm ."
"Ngẫm lại hôm qua với hôm nay, thật sự cảm giác như một giấc mộng.

Đúng rồi , ta hôm qua nói mấy lời ngươi còn nhớ không?"
Kiều Tú Lệ vô thức hỏi: "Nói cái gì?"
Kiều thị cười nói: "Không nhớ rõ vậy thì tốt , cũng là ta điên rồ , lại động ý niệm trong đầu.

Ngươi không biết hôm qua tỷ phu ngươi mắng ta một trận, nói ta coi hắn là cái gì , hắn nói cuộc đời này chỉ có một mình ta, tuyệt không tìm người khác.

Cho dù có những thứ không biết xấu hổ đối hắn động tâm tư cũng vô dụng, hắn không nhìn trong mắt ."
Nhìn Kiều thị cười, lòng Kiều Tú Lệ muốn thổ huyết.

Cảm thấy Kiều thị đang khoe khoang, nàng ta hận nhất là Kiều thị như thế này, càng biểu hiện mình hạnh phúc, dường như nổi bật lên việc người khác bất hạnh cỡ nào.
Vì cái gì trên đời có bao chuyện tốt đều chỉ trao cho một người ?
Dung mạo tuyệt mỹ, gia thế tốt đẹp, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, lớn lên có nam nhân thân phận tôn quý, tướng mạo anh tuấn chờ đợi.

Gả cho người thì con cái song toàn, phu thê hòa thuận.

Kiều Tú Lệ cảm giác nội tâm bị con sâu ghen tị gặm cắn , làm cho nàng ta thống khổ không chịu nổi.

Trong mắt nàng ta trừ có một tia dị quang, thì trên mặt lại cứ cười theo, thậm chí còn có thể nói lời dễ nghe với Kiều thị.
Loại ẩn nhẫn này nàng ta làm hơn mười năm, đối với nàng ta trước đến giờ nó chưa tính là cái gì.

Mà Kiều Tú Lệ luôn tin chung quy sẽ có một ngày nàng ta có thể đoạt tất cả mọi thứ.
"Đúng rồi Yên Tỷ Tỷ, ta lại làm túi hương, túi thơm cũ hẳn là mất hương hết rồi?" Kiều Tú Lệ từ trong lồng ngực móc ra một cái khăn, không cần phải nói ở trong đó tự nhiên túi thơm.
"Ta muốn nói với ngươi việc này.

Lệ tỷ muội, lại phiền toái ngươi ." Kiều thị bảo Như Họa tiếp nhận, lại không như dĩ vãng treo lên, hoặc thuận tay giấu vào trong ngực, mà dường như đã quên đặt đại đâu đó.
Kiều Tú Lệ nhìn túi thơm một cái, liền mở miệng cáo từ , nàng ta lúc này một khắc cũng không muốn ở chỗ này, chỉ sợ lộ manh mối.
Chờ Kiều Tú Lệ đi rồi, Kiều thị mới lộ ra sắc mặt traang nhã.*
Túi thơm đưa ra ngoài một cái thì Kiều Tú Lệ nhất định phải cầm về một cái.
Nàng hiện tại oán hận Kiều thị nhiều, hận nàng ta không thể chết nhanh, mà tất cả đều ký thác vào túi thơm kia, cho nên nàng ta sau khi trở về liền gọi Phát tử.
Nàng đem cái túi thơm giao cho phát tử, dặn dò: " Để người kia giữ bên người mấy ngày, đừng làm dơ , tới thời điểm thì về cho ta."
Phát tử đã quen rồi, hắn trao đổi cùng Kiều Tú Lệ nhận một thỏi bạc, liền vội vội vàng vàng rời đi .
Đến nay, kỳ thật Phát tử biết cô nương đang làm chuyện hại người, có ai nhàn đến mức tìm người mắc bệnh lao, mang thứ đó cho đối phương giữ bên người, còn cho đối phương bạc.

Nhưng Phát tử không quan tâm, năm đó là cô nương cứu kẻ ăn mày như hắn, mệnh này chính là nàng ta cho .
Phát tử ngựa quen đường cũ đi ra ngoài thành, một đường tới một xóm nghèo, hắn ở trong hẻm Thất Quải Bát, cuối cùng hắn đi đến một cửa phòng.
Còn chưa vào cửa, liền nghe đến bên trong có tiếng ho tâm liệt phế khụ.
Phát tử đẩy cửa đi vào, loại địa phương này , có loại người này, có khóa cửa hay không đều không ai dám tiến vào, nói là thần căm ghét quỷ chán ghét cũng không quá đáng.
Vào trong nhà, trên giường có một người gầy như que củi, sắc mặt vàng đen, hốc mắt hạ xuống, gầy như cương thi.

Nếu có đại phu ở đây, thì đã biết người này đã bệnh nguy kịch, không còn chút sức lực nào.
Vừa thấy Phát tử xuất hiện, mắt người này như có tia sáng, giống dã lang trông thấy thức ăn.
"Tiểu gia, ngươi tới rồi? Có phải hay không còn cần hỗ trợ? Ngươi mang thứ đó cho ta, còn có bạc, khụ khụ, ta muốn bạc, ta muốn bạc mua chút đồ bổ cho thân thể về, ta muốn ăn..."
Phát tử dùng khăn che mũi, từ trong lồng ngực móc ra cái túi thơm cùng bạc, ném tới.
"Quy củ cũ, vật này đừng để bẩn , hai ngày nữa ta tìm đến ngươi."
Người nọ kích động gật đầu liên tục, nhìn cũng không nhìn nữa, đem túi thơm nhét vào trong lòng, trong tay cầm lấy thỏi bạc muốn bò dậy, lại bởi vì toàn thân không còn chút sức lực nào, nên mấy lần hắn đều ngã lại giường.
Phát tử không xem nữa, xoay người ra ngoài, mới vừa mở cửa, ngoài cửa lại xuất hiện một ngời hắn không tưởng được.
*
Kiều Tú Lệ để nha đầu ngâm chén trà, lại cầm quyển sách, đi đến gần cửa sổ ngồi trên giường gạch.
Uống trà đọc sách là thói quen Kiều thị học được .
Cầm sách trong tay, lại xem không vào, đầu óc bên trong không biết rõ đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên thấy đầu hơi đau, tiếp theo là một mảnh hắc ám.
Chờ lại khi nàng ta tỉnh lại, thân thể đang ở một phòng tối.

Bốn phía mờ mờ ám ám, trên cửa sổ mơ hồ có ô vuông, chỉ có một góc , lộ ra ánh sáng yếu ớt, khiến người ta có thể tình hình chung quanh.
Thập phần yên tĩnh.
Bởi vì càng yên tĩnh thì tai mắt thông minh, Kiều Tú Lệ nghe thấy có tiếng xột xoạt , nàng ta nhìn qua.

Dựa vào chỗ giường có một đống bẩn đệm chăn không rõ màu sắc, có vật gì đó ở bên trong ngọ nguậy.
Cảnh tượng cùng hình ảnh, khiến người ta rợn cả tóc gáy lên.

Kiều Tú Lệ quên ngôn ngữ, chỉ có thể nhìn thấy đống đệm chăn chậm rãi ngọ nguậy, cho đến khi có người ngồi dậy.
Đó là như thế nào một con người chứ?
Kiều Tú Lệ quả thực không thể dùng ngôn ngữ hình dung, lại nghĩ đến trong hẻm nhà nàng ta trước kia có gia đình có nhi tử bị bệnh lao.

Nhà kia cách Kiều gia rất gần, cả ngày lẫn đêm bên tai đều nghe tiếng ho khan.

Không ai cùng nhà hắn lui tới, thậm chí cho đến cuối cùng, một cái hẻm đem gia đình đó đuổi đi .
Nói là bệnh lao sẽ lây bệnh, gia đình này sẽ là mầm bệnh.

Cuối cùng gia đình đó đi nơi nào, Kiều Tú Lệ không biết, nhưng trong cảm nhận của nàng ta nơi đó quá dơ bẩn, khủng bố.

Nàng từng hù dọa sau khi nhìn thấy người đó trở về vài buổi tối đều gặp ác mộng.
Người gầy như que củi đó mỉm cười vặn vẹo, "Tức phụ, mau đỡ ta lên."
Kiều Tú Lệ giật nảy mình, "Ta không phải là tức phụ ngươi, ngươi là ai?"
"Ngươi chính là tức phụ ta, vị kia quan lão gia đó nói , nói nha đầu ngươi tâm địa, mưu hại chủ mẫu, liền đưa ngươi cho ta làm vợ.

Không chỉ thế quan lão gia ki còn nói cho ta bạc giúp ta thỉnh đại phu xem bệnh, mỗi tháng cũng sẽ đưa bạc đến cho ta chi tiêu.

Ngươi tâm địa độc ác ta không sợ, ta tâm địa cũng không sạch sẽ , ta hiện tại liền muốn cùng ngươi sinh con trai..."
"Từ lúc ta bị bệnh, không có ai dámhỏi thăm.

ta không sợ ngươi chê cười ta tìm cửa ngầm cũng đều bị người ta ghét bỏ ta bẩn, cưới vợ tất nhiên là không cần nghĩ đến.

Mã gia có ta là đàn ông, ta sợ chặt đứt hương hỏa, xuống đất ngục không có mặt mũi nào gặp tổ tông...!Vị quan gia đó thật sự, là đại từ đại bi quan thế âm bồ tát lại cho ta tức phụ xinh đẹp đến, ta hiện tại không muốn chết , ta liền muốn con trai..."
Nói xong, người này cường ngạnh chống người từ trên tháp xuống , lảo đảo hướng về Kiều Tú Lệ.
Kiều Tú Lệ sợ không còn chút máu, toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể trướng tròng mắt nhìn người nọ bỗng chốc bổ nhào vào trên người mình.
Nàng muốn gọi, âm thanh lại bị bóp trong cổ họng.
Tay hắn giống như củi khô bị cháy, càng lộ ra làn da trắng nõn, tựa như thứ dơ bẩn làm bẩn sự tinh khiết.
Nàng ta bị dọa đến toàn thân phát run, đang muốn liều mạng đẩy hắn, trong miệng lại đột nhiên bị nhét đồ vào.
"Đúng rồi , quan gia kia nói ngươi là nha đầu tâm cao tận mây xanh, đáng tiếc mệnh mỏng hơn giấy bạc.

Để cho ngươi cam tâm tình nguyện làm vợ, chỉ sợ không dễ dàng, cho nên hắn cho ta thứ đồ tốt.

Ăn đi ăn đi, ăn xong ngươi liền nguyện ý ..."
Nam tử khàn khàn nói, tựa như tiếng vọng trong địa ngục của ác quỷ.
Vật kia vào miệng là tan, Kiều Tú Lệ dùng sức nhổ đều không ra được, nàng ta như người điên vung đánh người bệnh lao đó, nhưng căn bản vung không trúng hắn, mà trong cơ thể nàng ta thế nhưng có phản ứng kì lạ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.