Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 214: Chương 211





Ngọc Nương nhiều ngày sau mới biết được Khánh Vương cùng Lỗ vương tại sao lại đánh nhau.

Vì trùng hợp là khi Phúc Thành đến bẩm chuyện, đúng lúc đó Ngọc Nương đã ở đấy.

Thời điểm này Tấn An đế sẽ không tránh đi, tất nhiên là cho nàng nghe.

Nghe chuyện ẩu đả phát sinh ở tửu lâu khi say rượu, Ngọc Nương vốn không cảm thấy gì, nàng ngẩng đầu nhìn Tấn An đế trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Tấn An đế không khác ngày xưa nên Ngọc Nương cùng Tấn An đế ở cùng một chỗ thời gian lâu dài cũng nhạy cảm phát giác được hỉ nộ ái ố của hắn.
Phúc Thành đi xuống , trong điện rất yên tĩnh.
Ngọc Nương giả vờ giả vịt đưa chén trà, mới thay Tiếu Kế Nhu thanh minh một câu: "Phụ nhân đầu óc đều nhỏ, có đôi khi người ngoài xem thì là việc nhỏ, đối với họ lại là một cái kết."
Tấn An đế không nói gì mỗi lần đụng phải chuyện gì với Ngọc Nương hắn thường như vậy.

Nếu Ngọc Nương không nhắc lại, sự tình cũng cứ vậy đi qua mà bình thường Ngọc Nương cũng không nói gì.
Nhưng lần này không thế, Ngọc Nương muốn thay Tiếu Kế Nhu giải thích một chút.
"Lúc trước Châu Châu rơi xuống nước, Thất đệ giả dối muốn đem chuyện này giấu đi, sự kiện kia đối với Kế Nhu tạo tổn thương rất lớn.

Hơn nữa chàng cũng biết lúc trước mật thám Cao Ly làm phu thê họ cách tâm, giờ cần phải có thời gian ."
Tấn An đế vẫn không nói lời nào, chỉ nhìn nàng một cái.
Ngọc Nương bất mãn , nhìn hắn: " Tại sao chàng không nói chuyện? Có phải lòng chàng hướng về Thất đệ ?"
Tấn An đế duỗi tay ôm nàng lại đây, chụp tay nàng: "Thôi, nàng có mang, đừng quản chuyện nhà người ta."
"Vậy chàng nói cho ta biết có phải trong lòng chàng hướng về Thất đệ hay không? Có phải chàng cảm thấy Kế Nhu quá mức , nhất định phải nháo ra nhiều chuyện như vậy?"
Này còn cần hỏi phải hỏi sao, rõ ràng là thế.

Ngọc Nương cũng không biết là sao mà có thai thì tâm tình dễ kích động như thế, cứ nhìn chằm chằm Tấn An đế nhất định phải đợi hắn nói một hai câu.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Tấn An đế buông sổ con trong tay nhìn Ngọc Nương, có chút bất đắc dĩ thở dài: "Ta không có hướng về lão Thất, ta hướng về hắn làm chi chứ."
"Vậy chàng bắt bọn thập Nhất nhìn chằm chằm Thất đệ làm gì, còn để Phúc Thành phụ trách báo cáo cho chàng nghe chứ."
Mới nhìn đã phát hiện ra, giải thích rõ Ngọc Nương không ngốc, Tấn An đế xác thực sai người âm thầm chú ý chuyện này.
"Tiếu gia giúp Tiếu Kế Nhu tìm nam nhân khác, lão Thất đã nhận sai hai người bọn họ còn có hai đứa bé, không cần phải nháo lên cho mọi người đều biết."
Tấn An đế nnói những lời khác Ngọc Nương không nghe lọt, chỉ nghe đến Tiếu gia giúp Tiếu Kế Nhu tìm nam nhân thôi.


(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
"Tiếu gia thay Kế Nhu tìm nam nhân khác là định làm cho nàng ấy tái giá ?" Rất nhanh Ngọc Nương đã biết sao Tấn An đế lại không vui như thế, nàng giải thích: " Có khả năng chuyện này không phải là do Kế Nhu muốn mà là người trong nhà nàng ấy làm chủ."
"Mặc kệ là người trong nhà nàng ta làm chủ hay là nàng ta làm chủ cũng được, nhưng phải có chừng có mực.

Chuyện đó lão Thất sai, lẽ nào nàng ta không có? Làm một vương phi, mà hậu viện cũng quản lý không được, thì nàng ta làm thế nào có thể làm một vương phi, làm thê tử, làm mẫu thân? Bởi vì lúc trước chuyện này là do trẫm quản , lão Thất cũng đống ý nên trẫm mới quản đến cùng, nàng ta muốn cùng cách, trẫm liền cho nàng ta hòa ly.

Không rời đi cũng là nàng ta, hiện thời lão Thất trở về thì lại huyên náo như thế.

Phu thê hai người ở nhà loạn cũng liền thôi, hết lần tới lần khác lại loạn tới bên ngoài."
Ngọc Nương càng nghe càng thấy không thích hợp, nhịn không được phản bác: " Theo như chàng nói Thất đệ cùng người ta đánh nhau khi say rượu là cùng Kế Nhu có quan hệ ?"
Không phải là không có quan hệ! Truy tìm nguồn gốc thì vì Tiếu Kế Nhu mà Khánh Vương mới thất thường thành dạng này.
Tấn An đế nói không có sai vì lập trường của hắn là đứng với cương vị đế vương, là một ca ca thân phận mà nghĩ.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Với đế vương mà nói, trong nhà thần tử nội loạn, căn nguyên là ở chính thê, đó là do chính thê sai.

Với thân phận là ca ca mà nói, Tấn Vương vốn là anh Khánh Vương bảo vệ đối phương cũng là theo lý thường.
Tấn An đế không nói gì, rõ ràng chính là đồng ý Ngọc Nương nói.
Ngọc Nương không thể tiếp nhận nói: " Chàng nghĩ thế này khó tránh quá bá đạo , có chuyện là phụ nhân sai, các nam nhân một chút cũng không sai.

Chàng nói Kế Nhu quản không tốt hậu viện, làm vương phi không xứng chức, lúc trước ta cũng quản lý không tốt hậu viện, ta không để ý đến các nàng , có phải ta nên thấy may mắn khi các nàng không gây ra chuyện? Có phải trong lòng bệ hạ ngài cũng liên tục nghĩ ta cũng thế, có phải cũng cảm thấy ta làm vương phi không xứng chức, không xứng làm hoàng hậu?"
Tấn An đế bật cười: "Nàng nghĩ gì thế ? chuyện này cùng nàng có quan hệ gì đâu?"
"Sao lại không có vấn đề gì, bởi vì ta cũng thế, cũng không phải là ta quản không được mà là ta không muốn để ý tới.

Vì sao lại không công bằng như thế, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, phụ nhân nếu ghen thì chính đố phụ; các ngươi có thể tùy tiện phạm sai lầm phụ nhân nếu không tha thứ thì bị nói là không hiểu chuyện; các ngươi muốn đi tìm ai thì tìm, thê tử còn phải lấy khuôn mặt tươi cười chào đón; nhắm mắt làm ngơ cũng không được mà phải an bài mọi chuyện thoả đáng, làm cái gì cũng là các ngươi có lý , vậy chúng ta phải làm sao bây giờ..."
Ngọc Nương càng nói càng rơi nước mắt.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Thật sự là nước mắt chứ không phải theo làm bộ , nước mắt chảy ra còn vừa nói vừa khóc, thập phần ủy khuất, làm Tấn An đế hết hồn .
" Chúng ta là phụ nhân sinh ra là chịu khổ , vậy chúng ta sống làm gì, ..."
"Nàng thế này là thế nào ? Nói thì nói sao lại khóc ."
"Ta muốn khóc, lẽ nào quyền khóc cũng không có , nam nhân các người quá bá đạo ..."
Nàng khóc bù lu bù loa , Tấn An đế không khỏi tay chân luống cuống , không phải là hắn chưa thấy Ngọc Nương khóc, nhưng khóc thành thế này là lần đầu tiên, hắn cảm giác nước mắt sắp làm hắn ngập.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Bọn người Lục Hy ở bên ngoài phòng thủ , nghe động tĩnh bên trong liền không nhịn được muốn xem, lại lại không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài lòng nóng như lửa đốt.
"Thôi, đừng khóc , trẫm không có nói nàng, trẫm thích nàng không làm gì hết, mọi chuyện đều để trẫm quan tâm ."
Ngọc Nương khóc đến thảm: "Có thể giờ trong lòng bệ hạ nghĩ như thế nhưng về sau không cho rằng thế.

Lúc trước Thất đệ cùng Kế Nhu tình cảm cũng rất tốt, có người mới đã quên người cũ, hoa tàn ít bướm.

Hiện tại bệ hạ rất tốt với ta, chỉ là vì ta màu sắc còn tươi mới, chờ một ngày nào đó ta không còn xuân sắc bệ hạ cũng vứt bỏ ta như cám bã.

Chờ đến lúc đó thì những điều hiện tại bệ hạ cảm thấy ta tốt đều thành sai lầm, đến thời điểm đó bệ hạ cũng sẽ như vậy cảm thấy ta cố tình gây sự..."
Tấn An đế gân xanh trên trán nhảy lên nhảy xuống, mặt cũng âm trầm, trách mắng: " Làm sao nàng lại nghĩ những thứ ngổn ngang này, có phải xem truyện nhiều ?" Tiếng nói còn chưa rơi hết, hắn đã cất giọng gọi người, rất nhanh Ngọc Thiền cùng Lục Hy liền vào .
"Các ngươi nói một chút, nương nương gần đây đọc truyện gì ?"
Ngọc Thiền cùng Lục Hy thấy bệ hạ cùng nương nương cãi vã, lại thấy sắc mặt Tấn An đế như vậy cũng bị dọa không nhẹ, không dám giấu giếm đều kể hết ra.
Tấn An đế nghe các nàng báo vài tên truyện, sắc mặt lại càng đen.

Hắn khi còn bé đã từng vì tò mò mà xem qua mấy quyển, ở trong đó đều viết chuyện nam nữ si tình!
Thấy Tấn An đế gióng trống khua chiêng, Ngọc Nương cũng bị hù , lúc này cũng không dám khóc.

Tấn An đế phất tay cho người hầu đi ra, cũng không nói chuyện chỉ là xem nàng, trong lòng nàng lại thấp thỏm, nhỏ giọng thút tha thút thít .
"Nàng có biết sai?" (Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
"Ta, ta..." Nàng hếch miệng, muốn khóc không dám khóc, "Ta sai ."
"Sai nơi nào?"
"Ta không nên xem những thứ truyện kia, cũng không nên tuỳ tiện hiểu lầm chàng, lại càng không nên càn quấy."
"Còn có gì nữa?"
"Bệ hạ đối tốt với thiếp thế nào mà thiếp lại không có lương tâm nghĩ sai."
Tấn An đế khẽ cười, lôi nàng vào lòng nhẹ âm điệu: "Nói không có lương tâm cũng có chút qúa , hiện thời nàng có mang, không nên nghĩ ngợi lung tung.

Lưu Lương Y không phải đã nói phụ nữ mang thai kị ưu tư lo ngại, đối với con không tốt, nàng đã quên?"
"Về sau thiếp không thế này , có thể là do thiếp khống chế không nổi..."

Nàng đáng thương , trong lòng hắn cũng không đành lòng, cầm khăn lau nước mắt cho nàng: "Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, Lưu Lương Y nói thai phụ tâm tình phập phồng, cho nên sự kiện này không trách nàng." (Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Ngọc Nương lần đầu tiên nghe thế không khỏi trừng mắt nhìn: "Đó chính là nói chuyện này không phải lỗi của thiếp , là do mang thai?" Nàng cúi đầu nhìn bụng mình còn chưa nhô ra.
Tấn An đế nội tâm than thở một tiếng, bất đắc dĩ gật đầu.
" Bệ hạ còn quản chuyện nhà Thất đệ sao?"
Tấn An đế cũng không muốn nàng lại khóc, phí công phu nãy giờ dỗ dàng , tất nhiên là nói hắn mặc kệ .
"Điện hạ, chúng ta liền xem thôi, chàng mặc kệ thiếp cũng mặc kệ, cho Kế Nhu một cơ hội?"
" Được."
*
Ngọc Nương lần này mang thai phản ứng đặc biệt lớn không chỉ tính tình thay đổi hỉ nộ vô thường, mà cũng thích ngủ.
Thấy nàng ngủ Tấn An đế mới rời Khôn Ninh cung.
"Đi tra xem, là ai đem chuyện tới hậu cung, truyền vào tai hoàng hậu ."
Phúc Thành lĩnh mệnh đi xuống.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Chờ Tấn An đế đi đến Dưỡng Tâm Điện phê xong vài sổ con, sự tình liền tra ra.
Không phải là ai khác ngoài con nuôi Phúc Thành - Tiểu thuận tử.
Tiểu thuận tử cơ trí tài giỏi, tương đối được Phúc Thành thích, hiện thời ở cạnh Tấn An đế cũng là đại hồng nhân.

Vì quá cơ trí hắn cũng biết bệ hạ xem trọng nương nương không tầm thường, liền muốn nịnh nọt nên đem tiết lộ cho người Khôn Ninh cung biết.
Người Khôn Ninh cung biết rõ thì Ngọc Nương sẽ biết .
Chuyện này Tấn An đế không có nói ra bên ngoài, người bên cạnh hầu hạ đều biết quy củ, Tiểu thuận tử biết rõ còn cố phạm phải, đặc biệt là khi Hoàng hậu nương nương có thai, không phải rõ ràng là muốn chết sao.
Tấn An đế không xử phạt, Phúc Thành liền cho đánh hèo .
"Bệ hạ, đều là do lão nô không giáo tốt, mong bệ hạ có thể tha cho hắn một mạng chó."
Bên ngoài truyền đến tiếng pằng pằng pằng, Tiểu thuận tử cũng lỳ đòn, không lên tiếng xin xỏ.

Trên thực tế là hắn cũng không thể lên tiếng vì miệng đã bị nhét, đỡ phải quấy nhiễu thánh giá.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Tấn An đế không nói gì, nghe chừng khoảng mười mấy hèo, mới nói: "Hoàng hậu tâm tư đơn thuần, chỉ có chuyện này nàng giấu không cho trẫm biết, nàng không nói trẫm cũng chỉ tùy nàng.

Ngươi ở bên cạnh trẫm hầu hạ đã lâu, nên biết tính trẫm, lần này bỏ qua , lần sau nếu tái phạm ngươi tự mình kéo xuống xử trí."
" Vâng, tạ ơn bệ hạ tha cho hắn cái mạng chó này."
Phúc Thành đi xuống , ra cửa đã nhìn thấy Tiểu thuận tử sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi nằm ở chỗ đó.

Ông phất tay thái giám chịu trách nhiệm thi hành đi xuống .
Tiểu thuận tử bò từ trên ghế dậy, nhe răng trợn mắt còn có thể đứng , chứng tỏ đánh nhẹ.

Trên thực tế là Phúc Thành bảo đánh con nuôi thì ai dám thật sự động đến chứ .
Phúc Thành thấp giọng mắng: "Đánh để cho ngươi giữ miệng, để cho ngươi bớt ngang ngạnh, nếu có lần sau nữa thì là ngươi tự đào hố vùi mình !"
Tiểu thuận tử đau khổ nói: "Cha nuôi, không phải là con ngang ngạnh, mà là con cảm thấy nương nương đối đãi với chúng ta tốt, lộ chút ít tiếng gió cho nương nương có chuẩn bị."
"Chớ có lên tiếng! Đến chết không đổi! dùng con chó còn có chút thanh thản, bệ hạ làm việc còn đợi ngươi xen vào!" Ngừng tạm, Phúc Thành lại bổ sung một câu: "Những đại thần kia cũng giống ngươi thích quan tâm chuyện vô dụng, bệ hạ không phải là người bình thường!"
"Cha nuôi dạy dỗ phải, nhi tử về sau cũng không dám nữa ." (Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
"Đi xuống thoa thuốc đi." Phúc Thành không kiên nhẫn phất tay, đợi Tiểu thuận tử khập khiễng đi , mới lại mắng một câu: "Con chó con thích tìm việc cho lão tử!"
*
Nắng sớm chưa vào, trời còn tảng sáng, mơ hồ còn có thể nghe thấy có tiếng chim líu ríu truyền vào.
Tiếu Kế Nhu không mở mắt, đã nghe mùi hương hoa.
Mở mắt ra, quả nhiên thấy đầu giường ngay trên bàn nhỏ có bó hoa tươi.

Cũng không phải là vật gì hi hãn lắm, bất quá là một nắm hoa sơn chi, lá xanh lộ ra nhiều đóa tươi mới, trên mặt còn mang sương sớm, tự dưng khiến lòng người ta vui mừng.
Tiếu Kế Nhu trong nội tâm còn nhiều một ít đồ vật, đó chính là phức tạp, phức tạp bên ngoài lại là có từng tia một vui sướng từ đáy lòng toát ra .
"Đưa loại hoa dại, ai mà yêu thích." Nàng cúi đầu nói một câu.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Bên ngoài Quỳnh nhi nghe tiếng mở ra màn đi tới.

Vừa thấy hoa cũng đầy kinh ngạc.

Nàng len lén nhìn Tiếu Kế Nhu một cái, nói: "Vương gia tìm hoa chắc không dễ , nghe nói trong kinh thành cũng không thấy nhiều, nô tỳ còn nhớ chỉ có ở ngoại ô Hộ Quốc tự phía sau núi mới có.

Mà trời còn chưa sáng hẳn, vương gia liền hái đưa cho cô nương, chắc là trong đêm liền ra cửa ."
"Sương sớm còn vương nè!" Quỳnh nhi đến gần nhìn bó hoa, lại khen một câu.
Tiếu Kế Nhu muốn làm như cái gì cũng không phát sinh thật không được, mà Khánh Vương cũng không biết thu liễm.


Từ hôm đó sau khi rời đi, hắn ngày ngày đến nhưng không lộ diện, lúc nào cũng là khuya khoắt hoặc là sáng sớm, vụng trộm để bên gối đầu nàng vài thứ.
Mới đầu đều là mấy thứ nữ nhân thích như đồ trang sức đeo tay, mấy ngày qua đột nhiên đổi phong cách, có lúc là người gỗ, có lúc là búp bê, hai ngày này là các loại hoa.

Đều là mấy loại không hiếm thấy, thậm chí hoa dại tầm thường ven đường, lại có thể nhìn ra được hắn càng ngày càng dụng tâm.
Cho dù là lúc trước khi nàng cùng hắn tân hôn, hắn cũng chưa bao giờ dụng tâm như thế.
Hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm xong Quỳnh nhi thấy tâm tình nàng ấy tốt mới nhịn không được mà do dự nói một câu: "Cô nương, ngài còn giận vương gia?"
Nàng từ trong gương nhìn Quỳnh nhi một cái, không nói gì.
"Nô tỳ lắm miệng , nô tỳ cũng là..." (Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
"Thôi, ta biết ngươi muốn nói gì, ta không có ý trách ngươi."
Sau đó chủ tớ hai người không nói chuyện, bất quá Quỳnh nhi đi tìm cái bình cắm hoa vào, Tiếu Kế Nhu cũng không nói gì.
Vào ban đêm, thời điểm đó cửa sổ đột nhiên mở.
Một bóng người màu đen như ngựa quen đường cũ đi đến giường.

Trong phòng rất yên tĩnh, trong không khí còn tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, hắn nghiêng đầu nhìn nhìn dưới ánh đèn, trên bàn dài có cắm một nắm sơn chi đang lẳng lặng nở rộ.
Hắn mỉm cười, vén lên màn, trên giường có một người nằm.

Tóc như mây như thác, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng nõn, ngủ say sưa.

Ánh mắt hắn gần như tham lam xem nàng , từ trong lồng ngực móc ra một vật, lặng lẽ đặt ở bên gối.

Đang định thu tay rời đi, lại bị giữ chặt tay áo lại.
"Ách, nàng không ngủ?" (Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Tiếu Kế Nhu ngồi dậy: "Ngủ rồi, chỉ là bị ngươi đánh thức ."
"Vậy ngươi tiếp tục ngủ đi, ta đi trước ." Trong miệng mặc dù nói như thế nhưng Khánh Vương lại không dịch bước.
"Nếu như ta không trở về với ngươi, ngươi dự định làm tới khi nào?"
Nghe nói như thế, Khánh Vương khổ sở cười cười, mới lại nói: "Làm liên tục đến khi nàng nguyện ý cùng ta trở về ."
Mới vừa qua giờ Thìn, xe giá Khánh Vương phủ liền tới Tiếu gia, không chỉ Khánh Vương đến mà Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu đều đến .
Hai đứa bé tất nhiên không bị người lớn cố ý ảnh hưởng những sự tình không vui.

Với lại gần đây Khánh Vương ngày ngày tới Liễu Khinh Hiên tặng đồ, mấy chủ tử Tiếu gia đều biết chút ít, thời điểm này Khánh Vương tới cửa, không phải là hai vợ chồng đã hòa hảo , mọi người tất nhiên cười đùa rồi.

(Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
Diễm Ca Nhi cùng Châu Châu cũng rất vui vẻ, Diễm Ca Nhi dù trầm tĩnh nội liễm thì trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhịn không được tươi cười.

Còn Châu Châu liên tục theo nương , tuy trong miệng chưa nói gì lại như đã có thể làm cho người ta đau lòng.

Tiếu Kế Nhu lại cảm giác mình lỗ mãng, vì trong lòng nghẹn khuất lại sơ sẩy hài tử.
Ở Tiếu gia dùng cơm xong, một nhà bốn người mới cùng nhau đi ra.
Trên đường đi Tiếu Kế Nhu nhịn không được thấy giống lúc xuất giá.
Nàng ta nhớ tới đối thoại của nàng với nương - -
" Con có thể suy nghĩ cẩn thận, nương rất là cao hứng.

Con cũng cần nhớ kỹ, nếu thật bị ủy khuất cũng không cần sợ, con còn có cha có nương với mấy ca ca."
"Nương yên tâm, nữ nhi về sau sẽ không ngớ ngẩn nữa.

Con nhất định sống tôt không để cho cha mẹ và các ca ca lo lắng."
...
"Đang suy nghĩ gì thế?" (Soái- Đào Quân Trang- 19/09/2018)
"Đang suy nghĩ lời nương nói, nói là cha trước kia cũng có biểu muội..."
Chuyện xưa đã nghe xong, Khánh Vương thấy lúng túng: "Không có biểu muội !"
Tiếu Kế Nhu cười mà như không cười: " Ai biết được dù sao cứ nói trước, nếu quả thật lại có biểu muội biểu tỷ , ta sẽ cho người ném văng ra, ngươi cũng đừng hối hận."
"Sẽ không phát sinh loại sự này! Ta sẽ không hối hận.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.