Sủng Thú Thành Hoàng Hậu

Chương 39



Một tháng sau đó, bụng Nam Yên lộ ra một tý, Khinh Duật Phàm kêu Từ Ân thông báo cho mọi người biết. Mọi người từ trong ra ngoài cung đều hào hứng chúc mừng, thái hậu biết cũng lâu rồi nhưng cũng làm ra vẻ mới biết, cười tít mắt, bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn để làm một bữa tiệc chúc mừng hoàng hậu mang long thai. 

Tiểu Hương ở bên cạnh quạt cho Nam Yên đang ngồi ăn, nô tỳ bên ngoài truyền tin vào, tiểu Hương bẩm báo cho nàng

"Nương nương, tối nay sẽ có tiệc cho người đó!".

"Tiệc gì?".

"Nương nương mang long thai, thái hậu nương nương mừng tiệc cho người".

Aiz, phiền phức thật. Nhưng mà mẫu hậu đã có lòng thì nàng cũng nên nhận. Mấy ngày nay nàng cũng ít qua thăm mẫu hậu, cũng tại hắn, bám nàng như thể hai người muốn gắn vô nhau luôn. 

"Tiểu Hương, hoàng thượng đâu rồi?".

"Bẩm nương nương, hoàng thượng đang thượng triều ạ!".

Mắt nàng sáng lên, phải tranh thủ hắn thượng triều mà chuồn êm mới được.

"Tiểu Hương, mau ra ngoài mang cho ta một dĩa bánh hoa đào, nhớ phải nóng hổi đó".

Tiểu Hương cũng thắc mắc, nhưng cũng nghe lời mà đi ra.

"Các người cũng lui ra đi, bổn cung đi nghỉ ngơi".

Tất cả nha hoàn đều lui ra, cửa phòng của nàng đóng lại. Nàng cũng nhanh chóng thay bộ quần áo màu vàng nhạt, gỡ hết đống trang sức trên đầu, chỉ cài một cây trâm. Đó là cây trâm mà Khinh Duật Phàm tặng nàng trong đêm tân hôn, nàng luôn luôn quý nó.

Lúc làm xong, nàng búng tay một cái, không gian xung quanh biến thành một con hẻm. Thầm cười khẽ, rốt cuộc nàng cũng được xuất cung, tuy chỉ là lén đi một chút nhưng cũng tốt, nàng ở hoàng cung chán muốn hỏng rồi. Vuốt ve cái bụng hơi to nhưng cũng chưa lộ lắm, nàng làm một kết giới cho bụng, ở chợ rất nhiều người, không khéo đụng là xong.

Nàng đi dạo ngoài đường lớn, người người tấp nập mua bán, cuộc sống tuy không giàu lắm nhưng vẫn cơm no áo ấm, nàng thầm khen ngợi hắn, rất biết trị nước nha. Đi thêm vài bước nữa, nàng thấy một đám côn đồ đánh tập thể một đứa bé. Nam Yên ngứa mắt liền búng tay, mọi người chẳng hiểu mô tê gì đều bị văng ra ngoài. 

Nàng liền xông tới ôm đứa bé, nó rất đẹp, chắc chắn sau này sẽ là một mỹ nam, hắc hắc, nàng đi đâu cũng gặp vận trai đẹp.

"Tiểu đệ đệ, đệ không sao chứ?".

Đứa bé nhìn nàng bằng ánh mắt không sợ hãi, nó rõ ràng là bị đánh, nhưng vẫn còn ý chí sắt đá. Rất có tương lai.

Đám côn đồ bò dậy, thấy một mỹ nhân đỡ thằng bé dậy, liền nhẹ giọng nói

"Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn tránh sang một bên để bọn huynh đây dạy dỗ nó, sau đó sẽ bồi nàng".

Đứa bé trong lòng nàng run run nhưng vẫn ánh mắt đó, nàng thương nó quá à

"Các người là ai, tại sao lại đánh nó?".

"Mỹ nhân, nó ăn trộm đồ của tụi này, không đánh nó thì đánh ai".

"Hừ, các ngươi đúng là cầm thú cũng không bằng, lại dám hùa vào ăn hiếp một đứa nhỏ, không biết xấu hổ".

Tụi côn đồ thấy Nam Yên ăn mềm không ăn thích ăn cứng nên nặng nề hét

"Khôn hồn thì mau tránh ra, không thì ông đây cũng đánh luôn".

Nàng nhếch mép, "Muốn lên thì lên đi".

Tụi côn đồ lại xông tới, gần tới nơi thì bị Nam Yên phất tay một cái, cả đám lại bay ra một lần nữa. Nàng xông tới đá cho mỗi người một cái, tụi côn đồ đau đớn la rên đầy dưới đất. Người dân bu vào xem tấp nập, chỉ trỏ, ném đồ ăn thừa vào tụi nó, rồi vỗ tay rầm rộ khi thấy một mỹ nhân nhìn như liễu yếu đào tơ mà đánh cho tụi côn đồ kia vật vã. Người dân ở đây cũng không ưa gì tụi này, tụi nó luôn luôn thu thuế cái gọi là thuế bảo kê, không nộp nó sẽ đánh, cũng không thể báo quan, nó sẽ đánh, vậy nên chỉ có thể nhịn mà nộp tiền.

"Mọi người có phải rất hận mấy người này không?", nàng thông minh nên nhìn ra người dân ở đây rất hận tụi côn đồ này.

"Đúng vậy, tụi nó thu thuế bảo kê, luôn luôn đánh đập mọi người, cô nương, cô phải đòi lại công bằng cho chúng tôi".

"Được, bổn cô nương ta hôm nay đã ra tay là phải làm cho tới. Mọi người hãy kiếm dây thừng trói hết chúng lại, sau đó cùng ta đi quan phủ".

Người dân hùng hổ lấy dây thừng trói từng tên lại, còn nhét vào mồm của mỗi tên một đống rau củ. Nam Yên quay sang nhìn cậu bé, hỏi nó

"Tiểu đệ, có đi cùng tỷ không?".

Nó vẫn nhìn nàng, nhưng bằng ánh mắt khác, vừa xa lạ nhưng cũng vừa thân thiết, nó gật đầu. Trong tay nó vẫn cầm một miếng ngọc bội đã cũ rồi nhưng nó vẫn miết chặt không buông.

"Tiểu đệ, đệ lấy cái này của tụi kia à?", chắc hẳn vì miếng ngọc bội này nên tụi côn đồ mới đánh nó.

Nó lắc đầu, tựa như không muốn nàng hiểu lầm, nó vừa lắc đầu vừa cầm ngọc bội chỉ vào người của nó. Nam Yên lấy thuốc bôi vào chỗ bị thương của nó, thấy hành động này nàng muốn khóc, thì ra nó bị câm.

"Được rồi, đệ không cần nói nữa. Ngoan, tỷ tỷ tin đệ".

Thấy nàng đã tin nó, nó cười cười, nụ cười xinh đẹp làm nàng tràn nước mắt. Nó dang tay lau nước mắt cho nàng nhưng ngại mình bẩn nên rụt tay về, nàng khẽ cười, lấy khăn tay lau đi nước mắt, rồi dùng một khăn tay khác lau đi vết bẩn trên người nó. 

"Cô nương, đã trói xong".

Nhìn tụi côn đồ bị nhét một đống rau củ mà mắc cười, nàng liếc sang những người dân cao to mà nói, "Các huynh hãy kéo những tên đó đi sau ta để tới quan phủ".

Trở lại phía hoàng cung.

Sau khi tiểu Hương lấy bánh hoa đào cho Nam Yên, gõ cửa mấy lần mà không thấy nàng lên tiếng, bèn đẩy cửa bước vào, 

"Nương nương, người không sao chứ, tiểu Hương gọi người quài mà người không lên tiếng. Nương nương?".

Tiểu Hương thông minh đoán được hoàng hậu không có ở đây, hỏi người hầu ở ngoài cửa cũng không thấy. Tiểu Hương chỉ biết thở dài mà hướng thẳng đến Ngự thiện phòng bẩm báo, hoàng hậu mất tích, hẳn hoàng thượng là người hiểu rõ.

Từ Ân từ xa đã thấy tiểu Hương đến gần đây đại khái đã đoán được chuyện liên quan đến hoàng hậu. Quả nhiên,

"Từ tổng quản, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo với hoàng thượng. Là về hoàng hậu".

"Hoàng thượng, nô tỳ bên cung hoàng hậu có chuyện bẩm báo".

Khinh Duật Phàm đặt bút xuống, gương mặt dần dần lạnh xuống khi nghe tiểu Hương trình bày quá trình hoàng hậu mất tích khỏi cung. Đương nhiên tiểu Hương sẽ không biết Nam Yên trốn khỏi cung bằng cách nào, vì vậy mới không làm loạn cả cung lên đi tìm mà trực tiếp bẩm báo hắn. Coi như nàng còn biết đào tạo tâm phúc ở bên cạnh.

"Ngươi lui ra đi".

"Vâng".

Yên nhi, nàng thật to gan, dám bỏ trốn ra ngoài chơi. Không ngoan chút nào.

"Đã tìm ra hoàng hậu chưa?".

Trong căn phòng lập tức xuất hiện một người, quỳ xuống bẩm báo, "Hoàng hậu đang ở ngoài cung, chính xác là đang cùng một đoàn người tiến đến phủ quan tri huyện", sau đó biến mất.

Khinh Duật Phàm cười cười, nàng lại gây chuyện, hắn nhanh chóng thay long bào ra, mặc một thân màu đen huyền bí. Gọi Từ Ân vào nhắc nhở có ai diện kiến liền đuổi hết qua cung thái hậu, còn hắn thì vận khinh công bay tới phủ quan tri huyện.

Lúc này, đoàn người đã tới cửa phủ tri huyện, binh lính canh gác thấy chuyện không hay liền bẩm báo quan phủ. Quan phủ lật đật chạy ra, to giọng hét

"Mấy người định làm gì, có biết ở đây là phủ tri huyện không?".

Nam Yên đánh giá tên quan, hắn chắc đã hơn năm mươi, thân hình mập mạp, râu ria đầy mép. Nàng bước tới trước, lên tiếng, 

"Đại nhân, ta tới đây là để báo án".

Thấy người nói là một cô nương xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn những người trước đây mà tên quan phủ từng thấy, ông ta liền bị mê hoặc. Ông ta cưới rất nhiều vợ, thấy con gái nhà ai xinh đẹp, liền dùng mưu kế mà đoạt được. Nay thấy Nam Yên chắc chắc ông ta sẽ không thể nào thả mất.

"Ô ô, tiểu cô nương, nàng tới báo án ư, sao không nói sớm. Nhanh, dọn đường để cho người dân vào báo án", ông ta quát mấy tên lính, mấy tên lính liền xếp thành hai dãy hai bên đường đi, cầm cây gậy đập xuống đất, miêng hô hào, 

"Quyyy huuu".

Tên quan cũng nhanh chóng trèo lên bàn ngồi, đập bàn một cái rồi nói, "Có án mau báo".

Người dân liền ném mấy tên ấy xuống đất, tên đầu đàn thấy quan phủ liền la ú ớ, quan phủ cũng thấy, liền nhận ra người quen, "Người đâu, gỡ đống rau củ ra".

Tên đầu đàn được mở miệng, liền kêu khóc, "Đại ca, huynh xem chúng nó đánh đệ như thế nào nè, huhu".

A, thì ra là người một nhà, thảo nào mà ngươi không lộng hành. Khinh Duật Phàm chàng xem chàng đi, lo quản việc trên mà sót một tên này đây.

"Đại nhân, ta bắt gặp tụi hắn đánh đập đứa bé này, còn có người dân làm chứng hắn đã và đang thu thuế bất hợp pháp, mong đại nhân xử trí".

Tất cả những việc làm này đương nhiên tên quan phủ phải biết, nhưng vì tình huynh đệ nên nhắm một mắt mở một mắt cho qua. 

Đập bàn một phát, ông ta nói, "Ai là nhân chứng, mau bước ra".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.