Không nghĩ tới hoàng thượng đi tắm về mà còn ôm trên tay 1 vật nhỏ, nhìn kỹ hóa ra là 1 con thú nhưng với bộ lông đỏ tím thì không biết nó là loài gì. Toàn trại đều nhìn theo nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của hoàng đế bọn họ liếc nhìn cảnh cáo nên không dám hỏi cũng không nhìn nữa.
Khinh Duật Phàm vào lều của mình rồi khẽ đặt thú nhỏ của mình lên giường mình. Thấy nó vẫn hôn mê thì vuốt ve nó " vật nhỏ, mau tỉnh lại cho trẫm". Nói rồi ra khỏi lều mà ra lệnh chuẩn bị ngày mai về cung.
Nam Yên từ từ mở mắt thì thấy đây là đâu, không phải ở bên bờ suối có mỹ nam đang tắm sao, rồi sờ sờ mũi thấy có mùi thuốc thì nhớ ra vì nhìn thân hình mỹ nam mà xịt máu mũi a, thật thảm hại mà. Lại nhìn xung quanh đánh giá lều này rất sang trọng, đầy đủ tiện nghi, chắc là cho người có tiền ở rồi. Không lẽ nào trong lúc mình xỉu thì bị người ta bắt đem bán chớ??? Hầy cũng tại mê trai mà ra. Nam Yên khẽ chạy ra ngoài lều mà trốn vào rừng.
Khi quay trở lại, Khinh Duật Phàm trên tay với đồ ăn trên tay thầm nghĩ chắc vật nhỏ đói lắm rồi, người hầu toàn bộ đều xỉu hết khi thấy hoàng thượng tự tay cầm thức ăn vào lều, không lẽ bọn họ sắp bị chém đầu hết rồi???
"Vật nhỏ, trẫm mang đồ..."
Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng vật nhỏ đâu, lo lắng đi xung quanh tìm rồi tức giận quăng hết thức ăn xuống, rống lớn
"Người đâu, đi tìm con thú nhỏ cho ta, tìm không ra thì đừng có về"
Từ công công bên cạnh hoàng thượng cả 20 năm nay chưa bao giờ thấy hoàng thượng nổi giận như vậy, thật khủng khiếp mà, rốt cuộc con thú đó có gì lợi hại mà khiến cho hoàng thượng phải tức giận tới thế.
"Bệ hạ người bớt giận, con thú nhỏ chắc không đi xa đâu, nhất định sẽ tìm được mà"
"Hừ" không nói gì hết, Khinh Duật Phàm vào lều. Vật nhỏ đáng chết, dám chạy trốn, xem trẫm bắt được ngươi sẽ trừng trị ngươi như thế nào.
Đội ngự lâm quân cảm thán, họ là những binh lính tinh nhuệ bảo vệ hoàng thượng vậy mà bây giờ đi tìm kiếm 1 con thú nhỏ a, nếu tìm không được phải sao đây, không lẽ bị chém đầu vì 1 con thú, vậy cũng quá mất mặt rồi.
"Không xong rồi thưa tướng quân, tìm khắp rừng rồi cũng không thấy, làm sao mà quay về đây" một tên lính lên tiếng.
"Tất cả tập hợp quay về, chúng ta bẩm báo cho hoàng thượng" đội trưởng ngự lâm quân Đinh tướng quân lên tiếng.
"Vâng"
"Bẩm báo bệ hạ, chúng thần đã tìm kiếm khắp khu rừng nhưng không thấy con thú nhỏ đó ạ, xin hoàng thượng xử phạt" Đinh tướng quân bẩm báo
Ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không dám nhìn của Khang Duật Phàm, chỉ chờ bị xử phạt.
"Tất cả lui xuống hết đi, các khanh cũng đã mệt rồi, lui về mà nghỉ ngơi mai còn hồi cung"
Như vớ được vàng, ngự lâm quân vui vẻ tạ ơn rồi lui ra ngoài mau kẻo bệ hạ đổi ý thì nguy. Trong lều, chỉ còn lại Khinh Duật Phàm và Từ công công, Từ công công lên tiếng " bệ hạ đừng quá buồn phiền kẻo sinh bệnh, tìm không được con thú nhỏ chắc chắn nó đã trốn rôi, bệ hạ không phải lo"
"Ngươi cũng ra ngoài đi"
"Vâng"
Khang Duật Phàm thở dài, không nghĩ tới sẽ xuất hiện 1 vật nhỏ thú vị nhưng mà lại chạy mất, điều ngạc nhiên là chính mình lại tức giận khi không thấy vật nhỏ đâu nữa, từ xưa tới nay mình luôn không biểu lộ cảm xúc mà giờ đây chỉ vì vật nhỏ mà xúc động, thật không giống mình mà.
Nhưng nghĩ tới hành động hồi chiều bên bờ suối của vật nhỏ không tự chủ mà mỉm cười làm vạn người mê.
"Đi ra ngoài tìm kiếm vật nhỏ có màu lông đỏ tím cho trẫm"