Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 109





"Không sao hết" Dịch Quân Phi nói với thái độ dửng dưng, cứ như thể hoàn toàn không biết đâu là gì: "Còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện?" 
"Còn phải chờ khoảng một phút nữa ạ" Cao Kiến Vĩ trả lời. 
Với tình hình này của cô Lăng, dù đến bệnh viện nhỏ thông thường cũng chẳng có tác dụng gì, họ vẫn phải đến bệnh viện lớn trong thành phố mới có thể chữa trị. 
Trên đường lái xe đến bệnh viện, cuối cùng phía Cao Kiến Vĩ cũng đã tra xét được những thành phần có trong viên thuốc mà Lăng Y Mộc đã uống. 
Đồng thời, trên đường đi, anh ta cũng đã liên lạc được với các bác sĩ, tất cả những bác sĩ này đều là người có uy tín nhất. 
Nếu ai đó nhìn thấy các bác sĩ có mặt ở đây, chỉ e đều phải giật nảy mình.


Phải biết rằng, khi mà tất cả những bác sĩ tập trung lại, hơn nữa lại còn tập trung chỉ trong một thời gian ngắn ngủi như thế, thì theo lẽ thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện động trời nào đó. 
Ấy thế nhưng, vào lúc này, các bác sĩ đó đều chỉ đang xem một tờ ghi phương pháp điều chế thuốc, rồi thì...!khẩn cấp hội chẩn cho một cô gái ăn mặc quần áo giá rẻ, thậm chí còn bị xé rách tả tơi... 
"Không có vấn đề gì lớn, tiêm một liều thuốc an thần rồi sau đó để cô ấy đổ nhiều mồ hôi, nhờ hơi nước bài xuất dược hiệu của thuốc trong cơ thể ra là được.

Miễn là không sử dụng thuốc này trong thời gian dài thì cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng gì hết" Trong nhóm, một bác sĩ có uy tín nhất trong lĩnh vực dược lý học nói: "Ngoài ra còn có thể sử dụng thuốc khác kết hợp, uống liên tục trong ba ngày tiếp theo để đẩy nhanh tốc độ trao đổi chất của cơ thể." 
"Vậy thì nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho cô ấy thôi." Dịch Quân Phi nói. 
Rất nhanh sau đó, một liều thuốc an thần đã được tiêm vào cơ thể Lăng Y Mộc.

Trong lúc nhất thời, cô đã yên tĩnh trở lại, thoạt trông dường như đã ngủ thiếp đi. 
Thấy tình huống đó, cuối cùng Dịch Quân Phi cũng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. 
"Nhưng ở đây không có số liệu thử nghiệm lâm sàng của loại thuốc này vậy nên không biết đã tiêm đủ lượng thuốc an thần chưa.

Nếu một lát nữa cô ấy lại xuất hiện triệu chứng như lúc này thì chỉ e sẽ phải tiêm thêm một liều thuốc an thần nữa" Bác sĩ nói. 

Đợi đến khi tất cả bác sĩ đã ra khỏi phòng bệnh, Dịch Quân Phi dặn dò Cao Kiến Vĩ: "Đi ra ngoài trông coi đi." 
"Vậy thế còn anh Dịch thì sao?" "Tôi ở lại trong này quan sát tình hình" Dịch Quân Phi trả lời. 
Cao Kiến Vĩ liếc Lăng Y Mộc đang mê man, rồi lại nhìn Dịch Quân Phi, nói: "Nếu không thì để tôi trông? Hôm nay anh rời đi bất thình lình như thế, chỉ sợ ông cụ sẽ..." 
"Có lẽ ông nội đã đích thân sai người điều tra rồi, cũng không cần giấu diếm.

ông ấy làm gì.

Dù sao thì sớm hay muộn ông ấy cũng sẽ biết đến sự tồn tại của Y Mộc thôi" Dịch Quân Phi nói: "Cậu đi ra ngoài đi, tôi sẽ ở cùng cô ấy." 
Cao Kiến Vĩ nghe vậy thì không nói thêm lời nào nữa, bước ra khỏi phòng bệnh. 
Trong phòng bệnh VIP to như vậy giờ phút này chỉ còn hai người là Lăng Y.

Mộc và Dịch Quân Phi. 
Anh bước đến bên cạnh giường bệnh, cúi đầu, yên lặng nhìn người đang nằm bên trên: "Y Mộc..." Anh cúi đầu lẩm bẩm, giơ tay lên, nhẹ nhàng lướt qua gò má vẫn đang nóng lên của cô: 

"Nỗi đau mà hôm nay chị phải chịu đựng, tôi sẽ giúp chị đòi lại bằng hết.

Ai làm chị bị thương thì kẻ đó sẽ phải trả một cái giá gấp mười, gấp trăm lần nhé, chị thấy sao?" 
Nhưng, người đang hôn mê không thể trả lời câu hỏi của anh.

Dịch Quân Phi cứ lẳng lặng ngồi nhìn cô bên cạnh giường như thế, cứ như thế chỉ khi đích thân quan sát thế này anh mới có thể an tâm.

Giao việc này cho người khác...!Anh sẽ cảm thấy bứt rứt. 
Ước chừng một lúc sau, đột nhiên, cô vốn đang nằm lặng yên lại bắt đầu động đậy người, miệng phát ra những âm thanh không rõ. 
Dịch



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.