Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 158





Mộ Bắc Ngật đau lòng, sắc mặt lại càng lạnh hơn.

Tên đại ca vừa ăn một cú đạp của Mộ Bắc Ngật đã được đàn em đỡ dậy, mặt vô cùng phãn nộ, hung dữ đi về phía Mộ Bắc Ngật, “Tao nói, mày muốn chết à? Dám đạp vào lưng ông đây?”
Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn, ánh mắt lạnh lùng khiến bọn lưu manh phải khiếp sợ, bọn chúng cảm nhận được sát khí trên người Mộ Bắc Ngật.

Bọn chúng nuốt nước bọt, bọn chúng nhìn Mộ Bắc Ngật rồi nhìn Cố Tiểu Mạch, nheo mắt lại, “Mày là chồng của cô ta?”
Bộ dạng bọn chúng như thế thiếu đòn nhưng lại nói ra một câu cũng ra gì.


Mộ Bắc Ngật không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận, Cố Tiểu Mạch từ từ khôi phục lý trí, cô giơ tay túm lấy áo của Mộ Bắc Ngật, trong lòng vô cùng cảm kích khi Mộ Bắc Ngật xuất hiện vào lúc cô gặp nguy hiểm.

Lúc này, Cố Tiểu Mạch chỉ dùng giọng nói đủ để hai người nghe thấy, “Mộ Bắc Ngật, anh… có thể đánh lại bọn chúng không?”
Thật ra Cố Tiểu Mạch không dám yên tâm cho lắm, dù sao Mộ Bắc Ngật cũng chỉ có một mình.

Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt lạnh lùng khiến Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, Mộ Bắc Ngật muốn cô yên tâm, anh nói, “Có thể đối phó”
Vậy là nói có thể đánh lại sao?
Cố Tiểu Mạch nắm chặt cánh tay của Mộ Bắc Ngật, bộ dạng vô cùng đáng thương, khóc lóc nói, “Chồng ơi, vừa nãy anh đi đâu thế, em suýt thì bị người ta chà đạp rồi, chính là hắn, hắn kéo áo của em, còn túm tóc em nữa”
Cố Tiểu Mạch vừa giả vờ khóc vừa chỉ vào mái tóc bù xù của mình, bây giờ cô cảm thấy tóc của mình sắp rụng hết rồi.

Mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, anh biết Cố Tiểu Mạch sợ hãi, sợ anh vứt cô lại đây không lo cho cô nữa, anh giơ tay lên xoa đầu cô, “Hói rồi anh vẫn cần em”
Bắt đầu đóng kịch vợ chồng sao?
Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, cô nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đã đứng lên, nới lỏng cà vạt, anh cao hơn bọn lưu manh rất nhiều, lúc này từ trên cao nhìn bọn chúng, lạnh lùng nói một câu, “Các người muốn chết?”
Vì là bọn lưu manh nên bọn họ không cam tâm thể hiện ra mình là người yếu đuối, bọn họ sẽ nhận được tiền đó, bọn họ lập tức lộ ra khuôn mặt hung dữ nhìn Mộ Bắc Ngật, “Hôm nay, bọn tao sẽ không tha cho.

chúng mày đâu, bọn tao muốn vợ của mày”
Nói xong, tên cầm đầu lao về phía trước, khí thế hừng hực, giơ tắm đấm về phía Mộ Bắc Ngật.


Cố Tiểu Mạch tim đập thình thịch, Mộ Bắc Ngật có khi nào… còn yếu hơn cả cô không.

Lúc tên cầm đầu càng ngày càng lại gần thì Mộ Bắc Ngật nghiêng người, tên cầm đầu không đấm trúng anh, vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì Mộ Bắc Ngật đã túm lấy cổ áo hắn.

Đầu tiên là đấm một cú lên mặt hắn, mũi và miệng đều chảy máu, sau đó anh di chuyển xuống dưới, đấm một cú vào bụng hắn, hết cú này này cú khác.

Tên cầm đầu không tránh được, cũng không phản kháng lại được, đám thuộc hạ phía sau đang định xông lên giúp đỡ thì Mộ Bắc Ngật nhấc bổng hắn lên, chân hắn lơ lửng trong không trung.

Cố Tiểu Mạch lo sợ, miệng cô đầy mùi máu tanh, cô nheo mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, chỉ nhìn thấy anh ném tên đó về phía bọn thuộc hạ.

Thật không ngờ Mộ Bắc Ngật bình thường nhìn gầy gò mà lại khỏe như thế.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, ánh mặt lạnh lùng, anh từ từ bước đến chỗ bọn lưu manh, giọng nói không chỉ trâm trầm như mọi khi mà còn lạnh lẽo vô cùng, “Các người còn muốn tiếp tục không?”
Anh nói xong, tiếng sấm vang lên, bầu trời bỗng tối mịt mù, đen như mực, đây là trên núi, lát nữa nếu có mưa sẽ khó mà xuống núi được.


Cố Tiểu Mạch lo lắng, nhìn xung quanh xem có gì dùng được không, bỗng nhiên, cô lấy từ trong bụi cỏ một hòn đá to như quả trứng ngỗng, nhìn thấy một tên lưu manh đang đi về phía Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch dùng hết sức lực ném hòn đá về phía đó, trúng vào chân của tên thuộc hạ, hắn kêu lên đau đớn.

Đại khái là sợ hãi khí lạnh trên người Mộ Bắc Ngật, tên lưu manh đầu đau như búa bổ ôm bụng mình, làm gì dám đánh nhau nữa, hắn hét lên, “Đi, chúng ta đi th Đám người lập tức thu dọn chiến trường rồi bỏ đi.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, âm thầm nhớ mặt những tên này, đợi đến lúc không còn nguy hiểm nữa, anh mới gật đầu, mặt đen như đít nồi đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, khom người bế cô lên.

Cố Tiểu Mạch lúc này rất muốn nói cô không cần bế.

Nhưng đôi mắt đen xì đó của Mộ Bắc Ngật khiến cô thấy sợ hãi.

Càng quan trọng hơn là, chân của cô đã tê liệt rồi, sợ rằng nếu lúc này Mộ Bắc Ngật đặt cô xuống đất thì cô sẽ không đứng lên được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.