Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 167



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô muốn làm, cái chuyện mà cô muốn làm gì thì làm ấy.

May mắn Mộ Bắc Ngật không bắt ép cô, anh gật đầu, tha cho cô.

Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, hiếm có thời gian rảnh rỗi, Cố Tiểu Mạch lấy bản thiết kế trong túi ra bắt đầu làm việc sở trường của cô.

Lúc thiết kế váy cưới, Cố Tiểu Mạch vô cùng chăm chú, tất cả âm thanh xung quanh đều không ảnh hưởng đến cô.


Trong đầu Cố Tiểu Mạch bỗng hiện lên hình ảnh Cố Lan Tâm mặc váy cưới mà cô thiết kế vui vẻ hạnh phúc đi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, trong lòng có chút chua xót.

Tuy Mộ Bắc Ngật lòng dạ độc ác, thỉnh thoảng lạnh lùng đến mức đáng sợ, nhưng Cố Tiểu Mạch không thể phủ nhận rằng, anh thật sự rất tốt.

Cố Tiểu Mạch sụt sịt mũi, cô cười nhẹ, cô nên vui vẻ thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm mới đúng.

Hiệu suất làm việc chiều hôm nay rất cao, cô có vài bản thiết kế rất hài lòng, cô lấy một chiếc ảnh của Cố Lan Tâm, đồng thời vẽ bộ vest và cái đầu của Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh.

Lúc vẽ mặt của Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch rất cẩn thận, trong đầu không ngừng nhớ lại mặt mũi của Mộ Bắc Ngật, lúc nghĩ như vậy, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên phát hiện ra, ngũ quan của Mộ Bắc Ngật rất đẹp, không thể nào bới lông tìm vết.

Mộ Bắc Ngật xử lý xong tài liệu xuất khẩu, anh ngẩng đầu muốn quan sát người phụ nữ kia tại sao lại có thể ngồi yên tĩnh lâu như vậy, ánh nắng trong phòng không chói mắt, rất thoải mái.


Thật không may Mộ Bắc Ngật nghe không lọt chữ nào.


Anh lạnh lùng lên tiếng, dọa Cố Tiểu Mạch sợ chết khiếp, “Vậy cô mặc?”
Cố Tiểu Mạch quay người lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, cô kinh ngạc một chút rồi phẫn nộ nói, “Mộ Bắc Ngật, anh… sao anh lại ở đây?”
“Hử? Không phải cô nói cho cô ấy mặc rất đáng tiếc sao?”
Cố Tiểu Mạch ở trước mặt anh nói xấu vợ sắp cưới của anh, anh chắc chăn sẽ tức giận, Cố Tiểu Mạch mặt cười nhưng trong lòng không vui chút nào, “Cố Lan Tâm mặc những bộ này đều rất xinh đẹp, cũng đâu phải là tôi kết hôn, tôi mặc cái này làm gì? Đợi đến lúc hai người kết hôn, yên tâm, tôi sẽ mừng phong bì cho hai người!”
Cô cố tình nói rất trọng nghĩa, đè nén cảm giác chua xót trong lòng, mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, ánh mắt lạnh như băng.

Bàn tay cầm bản thiết kế bỗng cứng đờ, Mộ Bắc Ngật mím môi, “Bây giờ đã là buổi chiều rồi, cô đi nấu cơm đi”
⁄A…
Mặt Cố Tiểu Mạch hiện lên sự khốn khổ, cô đứng lên, chẳng có chút tự tin đi ra ngoài, có cảm giác coi nhẹ cái chết.

Cô đi đến phòng bếp của Mộ Bắc Ngật, vốn cho rằng trong bếp trống trơn không có gì, dù sao thì Mộ Bắc Ngật cũng không giống một người biết nấu cơm rửa bát, nhưng lúc cô mở tủ lạnh ra, vô cùng sững sờ, trong tủ lạnh có đủ tất cả từ rau củ, hoa quả, đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng.

Cố Tiểu Mạch thấy căn biệt thự này của Mộ Bắc Ngật không có một người làm nào cả, lẽ nào mỗi ngày anh đều tự mình nấu cơm sao?

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô có nên làm món trứng xào trước không? Còn nhớ anh Nam nói món trứng xào của cô cũng không tệ.

Có điều, không quen với bếp của Mộ Bắc Ngật nên Cố Tiểu Mạch chốc chốc lại xảy ra sai sót, không phân biệt được đường và muối, trứng gà nhảy ra khỏi chảo rơi xuống đất!
Trứng gà đang ở trong chảo dầu đó, Cố Tiểu Mạch sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau mới không bị trứng gà rơi vào chân mình, sợ quá đi mất!
Cố Tiểu Mạch vỗ ngực, bếp vẫn đang mở lửa rất lớn, chỉ trong nháy mắt mọi thứ trở nên hỗn loạn, chân tay luống cuống.

Mộ Bắc Ngật biết ngay là không thể yên tâm để Cố Tiểu Mạch ở bếp nấu ăn, anh vừa đi ra khỏi phòng khách đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn ở bếp.

Mặt anh lập tức lạnh như băng, lửa đã lan đến tận chảo, lửa bỗng nhiên bùng cháy khiến Cố Tiểu Mạch hét lên một tiếng, Mộ Bắc Ngật vội vàng đi xuống tầng, bước đến sau lưng Cố Tiểu Mạch.

Đoạt lấy chiếc xẻng chiên xào trong tay Cố Tiểu Mạch, bàn tay nhanh chóng tắt bếp mới khiển cảnh tượng hỗn loạn này dừng lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.