Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 213





Cố Tiểu Mạch nổi giận đùng đùng, đến lúc cô không thở nổi nữa Mộ Bắc Ngật mới buông cô ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô, “Chỗ này, chỉ có thể là của tôi.”
Nói xong, Mộ Bắc Ngật véo nhẹ vào má của Cố Tiểu Mạch như kiểu đang dỗ dành cô, “Nghỉ ngơi đi.”
Sau đó anh quay người đi ra ngoài, để Cố Tiểu Mạch một mình trong phòng đang tức giận giẫm chân xuống đất.

Hai tay không chút sức lực chống xuống giường, môi vẫn còn hơi đau, mái tóc buông xõa che đi cảm xúc trên mặt Cố Tiểu Mạch.

Cô trơ mắt nhìn mình từ từ lún sâu trong tình cảm.


Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi phòng bệnh, anh liếm môi, từ từ lấy điện thoại ra gọi cho Dịch Bách: “Nhanh chóng tìm kiếm bố của đứa bé, cho cậu thời gian ba ngày, tôi muốn có kết quả sớm nhất có thể!”
“Vâng thưa Sếp.”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng nói một câu rồi đưa tay xoa ấn đường, anh đứng lại chưa được bao lâu thì Nam Thần An xuất hiện trước mặt anh.

“Tổng giám đốc Mộ.”
Giọng nói mang theo sự thù địch, giống như chiếc dây cung đang căng, chỉ cần một chút sai sót thôi là cung tên sẽ bay đi, phá vỡ sự yên tĩnh.

Mộ Bắc Ngật từ từ hạ tay xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Thần An đang đứng trước mặt, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện, ok chứ?”
Ở một nơi khác, Cố Lan Tâm tự lái xe về nhà của mình với khuôn mặt u ám, cô ta đi qua phòng khách đến phòng sách.

Bên trong phòng sách đã có người đàn ông đang đợi cô ta, Cố Lan Tâm ngước mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên nụ cười nguy hiểm.

“Tên Vương Duệ, 25 tuổi, gia đình giàu có nhưng bây giờ đã trở nên khốn đốn?” Cố Lan Tâm cao giọng nói ra thân phận của người đàn ông.


Người đàn ông ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không làm mất đi khí chất của một người trong gia đình giàu có, hiển nhiên là có sự khác biệt với người dân bình thường.

Vương Duệ gật đầu: “Đúng thế.”
“Biết tôi tìm anh vì mục đích gì không?”
“Thương lượng tiền bạc rồi nói tiếp, nếu không giao dịch của chúng ta chẳng có ý nghĩa gì cả.” Vương Duệ cười nhẹ, ánh mắt hiện lên sự tinh anh.

Cố Lan Tâm cười, loại đàn ông này làm việc nhanh gọn và chính xác, đồng thời cũng có thể giữ kín bí mật, sẽ không khiến Bắc Ngật phát hiện ra có bất cứ điều gì không đúng.

“Tủy sống của anh đúng là rất thích hợp, đây chính là lý do tôi tìm anh, anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho anh không thiếu một đồng.”
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch ở trong bệnh viện chăm sóc Nám Nám, cô mặc bộ đồ bảo hộ ngồi bên cạnh Nám Nám, trước đây con bé rất sôi nổi nhiều sức sống, khuôn mặt mũm mĩm lúc này trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ ngắm nhìn Nám Nám, cô không trách Nám Nám đã đi đến khu vui chơi, trước đây vì sợ làm tổn thương đến con bé nên cô không nói cho con bé tại sao không được đến khu vui chơi.

“Mami nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con, Nám Nám.” Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm.


Bệnh viện bỗng có một vị khách không mời mà đến, lần này gặp Cố Lan Tâm, ánh mắt Cố Tiểu Mạch khá lạnh lùng.

Còn Cố Lan Tâm thì vẫn dịu dàng như lúc trước, cô ta khoanh tay trước ngực, nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt đầy căm hận, cô ta lạnh lùng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Cố Tiểu Mạch nheo mắt, cô và cô ta có gì để nói chuyện chứ? Nhưng nhìn Cố Lan Tâm không hề giống chưa có chuẩn bị gì mà đến, Cố Tiểu Mạch liền đi theo cô ta ra khỏi phòng bệnh.

Cô y tá đưa bọn họ ra bên ngoài, nói với Cố Lan Tâm bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Cố Cố, xin mời.”
“Mọi người ra ngoài trước đi.”
Đợi cô y tá đi ra ngoài, Cố Lan Tâm mới nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, giọng nói giống như cậy thế hiếp người, “Cố Tiểu Mạch, mày đã thấy chưa, vị trí của tao và Bắc Ngật mày không ngấp nghé được đâu, giống như vừa nãy, nếu là mày, mày cò mời được không?”
Lại đến cãi nhau?
Cố Tiểu Mạch chân thấp chân cao, mặc dù không tiện bước đi nhưng lúc này cô vẫn đứng thẳng người, không thể để khí thế của mình thua Cố Lan Tâm được.

Cô gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn Cố Lan Tâm: “Cố Lan Tâm, ngay từ đầu, thủ đoạn của cô cũng chỉ được đến đây thôi sao? Tôi khuyên cô nên chui vào bụng mẹ điều chỉnh lại mình rồi đến đây nói chuyện với tôi, tôi thấy chẳng thú vị chút nào, cô vẫn còn chưa thấy đủ sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.