Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 214





Cố Lan Tâm không giống với mọi khi, cô ta không gào thét nổi giận đùng đùng mà nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt lạnh lùng, giống như đang âm mưu điều gì đó.

Cố Tiểu Mạch không hiểu tâm trạng trong ánh mắt của cô ta, cô nói một câu nhưng Cố Lan Tâm không phản bác lại, Cố Tiểu Mạch không muốn nói chuyện với cô ta nữa, từ hôm Nám Nám bị thương, cô đã hoàn toàn coi cô ta và người nhà họ Cố là người dưng, sẽ không bao giờ thay đổi!
Cố Tiểu Mạch nhấc chân lên định lướt qua Cố Lan Tâm đi ra bên ngoài, lúc đi qua người Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm chợt đưa tay nắm lấy cánh tay của cô, cô ta dùng lực rất mạnh khiến Cố Tiểu Mạch có chút đau nhói.

Nhưng cô cắn chặt răng không hét lên lời, Cố Lan Tâm bỗng nhiên quay người lại, ánh mắt long lanh, nhìn Cố Tiểu Mạch giống như nhìn đống phân, “Cố Tiểu Mạch, mày có tư cách gì để lên mặt dạy người? Mày có tư cách gì? Mày cho rằng Bắc Ngật thích mày sao? Hơ hơ, tối hôm đó Bắc Ngật không đến tìm mày là vì anh ấy ở cùng với tao, bọn tao đã là vợ chồng rồi, mày dựa vào đâu mà chen vào cuộc sống của bọn tao, tao đến đây chỉ để cảnh cáo mày, ông Mộ đã bắt đầu chuẩn bị đám cưới cho bọn tao rồi, nếu mày vẫn không biết điều thì đừng trách bọn tao không khách sáo, nếu Bắc Ngật thật sự thích mày, anh ý đã sớm hủy hôn ước rồi, anh ấy sẽ dây dưa với mày lâu như vậy sao? Cố Tiểu Mạch, mày tỉnh táo lại đi!”
Không thể không nói, thủ đoạn của Cố Lan Tâm đã lên một level khác rồi, logic cũng rõ ràng hơn rất nhiều.


Những lời nói của Cố Lan Tâm lọt vào tai Cố Tiểu Mạch, nếu nói không dao động thì đó là giả, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không hoang mang vội vàng là nguyên tắc của cô.

Cố Tiểu Mạch trả lời: “Cố Lan Tâm, tại sao tôi phải cướp chồng sắp cưới của cô chứ?”
“Mày dám nói không có không, Cố Tiểu Mạch, mày có dám thừa nhận mày không có cảm giác gì với Bắc Ngật không?”
Cố Lan Tâm có chút kích động, cô ta hét lên, từng câu từng chữ như con dao đâm vào tim Cố Tiểu Mạch.

Không có chút cảm giác gì sao?
Cố Tiểu Mạch muốn phủ nhận nhưng trong lòng cô rất rõ, làm sao có thể không chút cảm giác gì chứ?
Những chuyện mà anh đã giúp đỡ cô, những chuyện mà anh đã làm với cô, Cố Tiểu Mạch đều nhớ rất rõ.

Nhưng, ông Mộ, Cố Lan Tâm hết lần này đến lần khác tìm đến cô, cuối cùng cũng sẽ khiến Cố Tiểu Mạch nổi giận đùng đùng.

Cho dù cô thích thì cũng chưa đến mức mất đi tự trọng, Cố Tiểu Mạch liền lấy độc trị độc, cô ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Cố Lan Tâm, “Cố Lan Tâm, thay vì ở đây nói những lời này với tôi thì cô hãy đi gặp Bắc Ngật của cô mà nói chuyện, chẳng phải sẽ hiệu quả hơn sao? Nếu cô còn cứ úp tội danh linh tinh lên đầu tôi thì đến lúc đó, cô sẽ chẳng còn cơ hội mà hối hận đâu, đến lúc đó cô phải tìm chỗ nào đó mà khóc lóc rồi.”
Ngay sau đó, sắc mặt Cố Lan Tâm chợt thay đổi, cô ta buông cánh tay Cố Tiểu Mạch ra.


Cố Tiểu Mạch không nhìn cô ta thêm một giây đã đi ra ngoài.

Nhưng lúc cô gần đi đến cửa thì Cố Lan Tâm bỗng hét lên một tiếng gọi cô lại: “Cố Tiểu Mạch, mày đến Kinh Đô không phải là vì muốn tìm kiếm bố đẻ của Nám Nám sao, năm đó mày chơi bời lung tung rồi sinh ra một đứa nghiệt chủng, tao nể tình là chị gái của mày, chúng ta làm một cuộc trao đổi, mày thấy sao? Tao tìm được bố đẻ của Nám Nám, sau này mày không được dây dưa với Bắc Ngật nữa.”
Cơ thể Cố Tiểu Mạch chợt lảo đảo, cô cười mỉa mai, cô không hề có ý định để ý đến Cố Lan Tâm kẻ điên này nữa, cô tiếp tục bước ra ngoài.

Nhưng thật không ngờ, câu nói tiếp theo của Cố Lan Tâm khiến Cố Tiểu Mạch dừng chân ngay lập tức, bàn chân như bị dính chặt với mặt sàn, không thể nào nhấc lên nổi.

“Tao đã tìm thấy rồi, cuộc trao đổi này, mày có muốn làm hay sao, tùy mày lựa chọn.”
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt thay đổi, cô quay người lại, giọng nói có chút gấp gáp, “Cô nói gì?”
Cố Lan Tâm giống như chiếm được ưu thế, cười lạnh một tiếng, “Tao đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Cô tìm thấy anh ta rồi?” Người đàn ông năm năm trước, lúc này xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Mạch, khuôn mặt mờ nhạt bỗng càng lúc càng rõ ràng.

Lúc nói câu này, Cố Tiểu Mạch có thể cảm nhận được rằng giọng nói của cô có chút run rẩy.


Cố Lan Tâm nói rất tự tin, “Đương nhiên, nhìn phản ứng của mày, tao đã biết lựa chọn của mày, hãy nhớ…”
Cố Lan Tâm bước đến chỗ trước mặt Cố Tiểu Mạch rồi dừng lạu, từ trên cao liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, “Đừng có quyến rũ anh ấy, nếu không, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Sau khi Cố Lan Tâm rời đi, Cố Tiểu Mạch vẫn cảm thấy mơ màng, hồn cô bay lên tận chín tầng mây rồi, Nam Thần An ở trước phòng bệnh của Nám Nám đợi cô mà cô cũng không nhìn thấy.

Cố Lan Tâm nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, ánh mắt hiện lên sự sung sướng, cô ta lái xe đến Mộ Thị.

Líc này Mộ Bắc Ngật đang chăm chú xem tài liệu trong tay, im lặng một hồi rồi lên tiếng hỏi, “Dịch Bách, cậu nói Kinh Đô không có người thích hợp?”
Dịch Bách mím môi gật đầu: “Sếp, em đã tìm hết rồi nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, không biết là cô Cố gặp nguời con của trời đó ở Kinh Đô hay là Anh…”
Người con của trời?
Nghe thật là chối tai, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng khó coi hơn, Dịch Bách tưởng rằng không tìm ra được nên Sếp mới tức giận như vậy!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.