Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 232





Anh khẽ cười một tiếng: “Chị “sống bảng sức mình” chính là hết lần này đến lần khác khiến bản thân mình trở nên như thế này à?”
Cô đờ người, trong mắt hiện lên chút ảm đạm.

Sau đó cô rũ mắt, nhỏ giọng nói: ‘Ít ra thì số tiền tay là tự tay tôi kiếm được, tôi có thể yên tâm, thoải mái mà không cần sợ hãi điều gì.”
“Vì vậy, tôi khiến chị sợ hãi sao?” Anh hỏi.

Cô ngập ngừng một chút: “Tôi biết, anh chỉ coi tôi giống như đối tượng của một trò chơi, bây giờ bởi vì anh cảm thấy còn thú vị nên còn duy trì hứng thú đó với tôi.


Nhưng một khi sự hứng thú biến mất, như vậy tôi sẽ trở nên không đáng một đồng, thậm chí nếu không cẩn thận chọc giận anh, có lẽ kết cục của tôi cũng giống như cuộc sống trong lao ngục trước đây”
Những ngày tháng u tối thê thảm đó, cô không muốn trải qua lần nữa!
“Vậy bây giờ chị nói những lời này, chẳng lẽ chị không sợ chọc giận tôi sao?” Anh nói.

Cơ thể của cô bỗng nhiên cứng đờ, sợ hãi, đương nhiên là cô sợ rồi.

Chỉ là cô đã lựa chọn nói ra.

Dáng vẻ của cô đã thể hiện tất cả.

Xung quanh đều yên lặng, lặng đến mức hơi đáng sợ.

Lăng Y Mộc cúi đầu, lúc này tất cả những gì cô có thể nghe thấy được chỉ là hơi thở và tiếng tim đập của mình.


Mặc dù Dịch Quân Phi không nói gì cả, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng ánh mắt lúc này của anh đang đổ dồn về phía cô.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói của anh: “Nếu như tôi nói, tôi không xem chị là đối tượng của trò chơi thì chị có muốn ở lại bên cạnh tôi không?”
Cô lập tức ngẩng đầu lên và nhìn anh một cách kinh ngạc, giống như cô không thể ngờ rằng anh sẽ nói ra những lời như vậy.

“Có thể không?” Ánh mắt sáng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô.

Cô cười đau khổ: “Ở lại bên cạnh anh để làm gì chứ? Tiếp tục làm chị của anh sao? Hay là phải nói rằng chơi đùa cùng vời anh? Tôi nghĩ, cho dù là cái nào, e rằng tôi cũng không thể gánh vác được”
Đôi môi mỏng của anh cong lên thành một đường thẳng, ánh mắt anh dần dần lạnh đi, hai chữ “bà xã” gần như tắc nghẹn trong cổ họng anh.

Nếu như cô mở miệng nói, anh có thể cưới cô làm vợ, chỉ là Dịch Quân Phi anh chưa từng yêu cầu van xin một người phụ nữ đến để làm vợ của anh! Anh chợt khẽ mỉm cười, chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng nựng má cô: “Nếu như chị đã nói thế này rồi, như vậy thì chúng ta cứ tiếp tục thế này đi.

Để xem xem ai kiên nhãn hơn, là tôi buông bỏ yêu cầu chị ở lại bên cạnh tôi trước, hay là chị cầu xin ở lại bên cạnh tôi trước”

Hơi thở của Lăng Y Mộc trở nên có chút dồn dập, bởi vì anh đến gần mà cơ thể cô hơi run lên.

Anh luôn như vậy, luôn khiến người ta không thể đoán trước được, một giây trước còn có vẻ tức giận, nhưng một giây sau đã bình thường trở lại.

Sau khi nói xong câu này, Dịch Quân Phi đi đến cạnh bàn, thuận tay kéo một cái ghế và ngồi xuống.

Lúc này Lăng Y Mộc thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ cảm thấy sống lưng và lòng bàn tay của mình đều đổ mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, ánh mắt của cô nhìn thấy anh thuận tay cầm điện thoại của cô, sau đó cô giật mình, nhanh chóng tiến lên phía trước muốn đoạt lại điện thoại.

Nhưng cô đã đến không kịp rồi, lúc này anh đã nhìn thấy nội dung trong điện thoại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.