Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 236





Đúng vậy, anh là vua của Thanh Thủy, một khi anh đã quyết định chuyện gì thì người khác chỉ có thể nghe theo.

Trước đây cô ở trước mặt anh giống như một con kiến nhỏ bé, bây giờ cô vốn không có khả năng phản kháng.

Nếu như bây giờ cô nói không đồng ý, chỉ sợ rằng người đàn ông này sẽ có một trăm biện pháp khiến cô đồng ý.

Lăng Y Mộc chỉ nghe thấy trong miệng mình nhả ra ba chữ: “Được, tôi đi.”

Cô thu qua loa thu dọn hành lý, thực ra cũng chỉ là một ít quần áo để thay và giặt sạch mà thôi, về phần những đồ dùng cá nhân khác anh chỉ nói ở chỗ biệt thự họ Dịch đã có nên cô không cần phải mang theo.

Thực ra anh cũng không muốn cô mang theo mấy bộ quần áo để thay và giặt sạch này, nhưng cô nói: “Những bộ đồ này tôi đã mặc quen rồi, mặc vào vẫn thấy thoải mái.

Thế là anh cũng không nói gì nữa, anh để cô mang theo.

Khi thu dọn hành lý xong xuôi, Lăng Y Mộc đang định xách túi hành lý lên, nhưng Dịch Quân Phi đã xách nó lên trước một bước, anh nói: “Để tôi đi.”
Hai người rời khỏi phòng cho thuê, Lăng Y Mộc đi sau lưng Dịch Quân Phi.

Có lúc cô chỉ cảm thấy anh thật sự khó đoán, bỗng chốc rất dịu dàng giống như có thể đối xử rất tốt rất tốt với bạn, nhưng thoáng cái giống như anh có thể đánh bạn xuống địa ngục bất cứ lúc nào.

Lần này đi đến biệt thự họ Dịch, giống như mối quan hệ giữa hai người họ càng trở nên không rõ ràng hơn.

Rốt cuộc khi nào mới có thể thật sự không có bất kỳ quan hệ nào với anh chứ? Chỉ có thể chờ đến lúc anh chán ghét cô sao? Cô ngơ ngẩn nhìn vào bóng lưng của anh, ánh mắt của cô bất chợt dừng lại ở khăn choàng cổ đang quấn chặt trên cổ anh.


Cô đan khăn choàng cổ dùng len sợi cũ, nhưng không ngờ rằng, anh mang khăn choàng cổ và găng tay mà cô đan đến một buổi tiệc cao cấp có nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự như vậy.

Kỳ lạ là trong các bình luận mà cô nhìn thấy ở trên mạng, tất cả mọi người đều đoán rằng đây không phải là kiểu dáng mới của một nhãn hiệu lớn thì cũng là kiểu dáng thủ công của nhà thiết kế nổi tiếng, hoặc là kiểu dáng cổ điển, vận vận…
Không có ai nghĩ rằng có lẽ đây chỉ là một người có tay nghề bình thường, dùng len sợi cũ đan thành khăn choàng cổ và găng tay mà thôi.

Có lẽ giống như trước đây anh đã nói, khăn choàng cổ và găng tay này có hợp với anh hay không đều do anh định đoạt.

Đến bên ngoài nhà, Lăng Y Mộc nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc đã đậu sẵn ở phía trước.

Cao Kiến Vĩ bước từ trên xe xuống, anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Dịch Quân Phi và cầm lấy túi hành lý trong tay Dịch Quân Phi.

Dịch Quân Phi quay người lại nhìn Lăng Y Mộc vẫn ở sau lưng mình: “Làm sao vậy, đi thôi.” Vừa nói anh vừa giơ tay về phía cô.

Cô khẽ cắn môi, do dự một lúc lâu rồi nhấc chân bước đi, nhưng cô lại không giơ tay về phía anh.


Lông mày của anh hơi nhíu lại một chút, anh rút tay về.

Khi cô cúi người xuống chuẩn bị lên xe, anh cũng cúi người xuống, môi anh kề sát vào tai cô, anh nói: “Hôm nay chị không chịu nắm lấy tay tôi, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày chị sẽ không buông tay tôi ra.”
Cơ thể cô cứng đờ, ngay lúc đó cô chỉ cảm thấy nhịp tim của mình dường như đã ngừng đập.

Sau khi lên xe, Lăng Y Mộc đã nhìn thấy tay của Dịch
Quân Phi đang đặt trên đầu gối.

Ngón tay của anh có khớp xương thon dài rất rõ ràng, trông rất đẹp, anh nói sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ không buông tay anh ra sao?
Chuyện này có thể sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.