Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 237





Khi đến biệt thự họ Dịch, cánh cổng sắt được mở ra, chiếc xe từ từ chạy vào trong biệt thự họ Dịch.

Hai bên đều là cây cổ thụ trăm năm, xanh um tươi tốt, bốn mùa xanh tươi.

Xuyên qua cửa kính xe có thể nhìn thấy những ngôi biệt thự nối liền nhau, toàn bộ biệt thự họ Dịch lớn thế nào, nhìn thoáng qua cô cũng không thấy hết.

Không phải cô chưa từng nhìn thấy biệt thự của người giàu có.

Trước đây gia đình của Tiêu Thiên Định cũng được xem là một gia đình giàu có, cô cũng đã vào nhà họ Tiêu rồi, nhưng so với biệt thự họ Dịch thì cô có cảm giác biệt thự này như một hoàng cung.


Khi chiếc xe chạy đến trước nhà, Lăng Y Mộc và Dịch
Quân Phi xuống xe.

Anh nắm lấy tay của cô rất tự nhiên và đi suốt trên con đường vào nhà.

Nhưng vào lúc này Lăng Y Mộc có thể cảm thấy được ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt đều đang đổ dồn vào phía cô.

“Cậu chủ.

Một người đàn ông nhìn qua đoán chừng khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, ông ấy mặc trang phục quản gia đi đến trước mặt Dịch Quân Phi, kính cần nói: “Vị này là “
“Cô ấy là Lăng Y Mộc, những ngày tới cô ấy sẽ ở lại đây.

“Dịch Quân Phi nói, sau đó anh lại nói với Lăng Y Mộc: “Đây là bác Quan, bác là quản gia ở đây, chị ở đây nếu có yêu cầu gì thì có thể tìm bác Quan.”
Bác Quan vẫn đang nhìn Lăng Y Mộc một cách đăm chiêu, trong đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Lăng Y Mộc chủ động chào hỏi một tiếng: “Bác Quan, cháu chào bác “Cô Lăng, cô có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi một tiếng là được.”
Bác Quan mỉm cười nói.

“Bác gọi cháu là Y Mộc được rồi ạ.” Cô nói, gọi là cô Lăng khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.


“Cô là khách của cậu chủ, đương nhiên nên gọi là cô Lăng rồi.” Bác Quan nói,
Lăng Y Mộc không cố chấp nói nữa, dù sao cô cũng ở đây không bao lâu.

“Bác Quan, bác dẫn cô ấy đi xem phòng một chút đi, để cô ấy tùy ý chọn một phòng.

Dịch Quân Phi căn dặn.

“Tùy ý cho cháu một phòng là được rồi.” Lăng Y Mộc vội vàng nói.

“Cái này.” Bác Quan nhìn về phía Dịch Quân Phi.

“Vậy thì ở phòng liền kề trên lầu ba là được rồi.” Dịch Quân Phi nói một cách thờ ơ.

“Vàng” Bác Quan đáp lại,
Lăng Y Mộc vẫn còn một số nghi ngờ, phòng liền kề là ý gì? Nhưng bác Quan dẫn cô đi đến lầu ba, cô cũng không có hỏi gì nhiều.

Đến lầu ba, bác Quan mở cửa một căn phòng ra và nói với Lăng Y Mộc: “Cô Lăng, mời cô vào, một lát nữa tôi sẽ yêu cầu người đem đến đồ vệ sinh cá nhân và những đồ dùng cần thiết hàng ngày cho cô.

Cô Lăng đối với những thứ này có yêu cầu nhãn hiệu nào hoặc có yêu cầu gì khác, cô có thể nói với tôi.


“Dạ, cháu không có yêu cầu gì khác” Lăng Y Mộc nói.

Bác Quan rời đi, Lăng Y Mộc vẫn nhìn quanh căn phòng rộng lớn này, toàn bộ căn phòng đều được trang trí theo phong cách nữ tính, có cảm giác rất cổ điển.

Những đồ nội thất đó cũng không giống như phong cách kiểu Tây đang lưu hành hiện nay, mà là phong cách kiểu phương Đông, tạo cho người ta cảm giác lịch sự và tao nhã.

Lăng Y Mộc lướt nhìn các vật liệu gỗ được sử dụng, cô đoán rằng những nội thất này chỉ sợ đều là gỗ đàn hương đó.

Đương nhiên, nếu như thật sự toàn bộ đều là gỗ đàn hương, e rằng đồ nội thất trong phòng này đều có gia trị liên thành.

Đây có phải là chữ viết tay của Dịch Quân Phi không?
Ngay khi Lăng Y Mộc vẫn còn đang ngạc nhiên về gỗ đàn hương của căn phòng này thì có một người làm mang đồ dùng cá nhân bước vào, còn có một số ga trải giường và vật dụng này nọ, tất cả đều đổi cho cô bằng đồ mới, còn xách lên cho cô túi hành lý mà cô đã mang theo từ phòng cho thuê đến.

“Cảm ơn.” Lăng Y Mộc nói.

Chờ đến khi người làm rời đi, cô lấy hành lý của mình từ trong túi hành lý ra và treo quần áo vào tủ quần áo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.