Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 294





Ngay khi cô cảm thấy mình sắp ngạt thở, cô đột nhiên cảm thấy đau đớn ở môi, ngay sau đó, một hơi thở đầy mùi máu tràn ra trong khoang miệng.

Khi nụ hôn kết thúc, Lăng Y Mộc chỉ cảm thấy đau nhồi nơi khỏe môi, anh cần môi cô đến chảy máu Mà anh nhếch môi cười nhạt nhìn cô, nhưng trong đôi mắt hoa đào kia lúc này lại toát ra vẻ lạnh lùng.

Anh giơ ngón tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau mỗi bị thương của cô, một vết máu đỏ anh lập tức loang ra đầu ngón tay.

Tông màu trắng và đỏ trông thật đẹp đẽ.


Anh khẽ mỉm cười, vươn đầu lưỡi liếm vết máu trên đầu ngón tay.

Chị xem, muốn chị bị thương thật ra rất dễ, không phải sao? Cho nên, vết thương của chị vẫn chưa lãnh, còn phải tiếp tục ở lại đây.

Anh rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến cả người có lại run lên, toàn thân lạnh lẽo, lòng bàn tay và sống lưng đều toát mồ hôi lạnh.

Đây là Dịch Quân Phi, là người đàn ông có thể làm mưa làm gió ở Thanh Thủy Và cô, giống như một quân cờ trong tay anh, làm thế nào cũng không thể thoát được!
Cô còn có thể thoát khỏi anh sao? Hay là vĩnh viễn không thể thoát khỏi, trừ khi anh chán ngấy cô mới được? Vào lúc này, Lăng Y Mộc đột nhiên cảm thấy hoang mang về tương lai.

Còn Dịch Quân Phi, sau khi nói xong thì đứng dậy, nhìn cô một cách trịch thượng rồi quay người rời đi.

Trong căn phòng lớn, màn đêm lạnh như nước, lạnh đến khiến người ta phát rét
Ngay khi Lăng Lạc Giao trở về nhà, thì nghe tin mẹ mình bị đuổi khỏi đơn vị, và bố cũng bị cách chức, từ giám sát bị giáng xuống làm một công nhân bình thường trong đơn vị “Sao lại như vậy!” Lăng Lạc Giao ngạc nhiên nói.

Phải biết rằng, bố mẹ đều đang ở trong các đơn vị sự nghiệp hành chính, loại đơn vị này, bình thường chỉ cần bạn không phạm lỗi thì vốn sẽ không bị cách chức chứ nó chỉ là bị đuổi.


Huống chi, thân phận hiện tại của cô ta còn là bạn gái của Cổ Vĩ Ngạn! Cho dù lãnh đạo đơn vị này thật sự muốn đuổi hay cách chức bố mẹ, tốt xấu gì cũng phải cân đo đong đếm bằng mọi giá! “Hai người không có nói với lãnh đạo, bây giờ con là bạn gái của Cố Vĩ Ngạn sao?” Lăng Lạc Giao nói.

“Nói rồi, sao lại không nói!” Vừa nhắc đến chuyện này Phương Nguyệt Thanh đã một bụng tức giận.

Bà ta đã nói với cấp trên, con gái mình là bạn gái của Thái tử gia giới giải trí! Trong tương lai, sẽ được gả vào một gia đình giàu có.

Kết quả thì hay rồi, cấp trên vốn không đếm xỉa đến bà ta, chỉ nói: “Bất kể bạn trai của con gái bà rốt cuộc là ai, thì hôm nay bà cũng phải rời đi.

Không có gì phải bàn cãi!” Làm bà ta tức gần chết.

Nhưng ai ngờ, phía sau còn tức hơn! Bởi những ngày qua, bà ta thường khoe trước mặt đồng nghiệp rằng con gái mình đã kết thân được Thái tử gia của giới giải trí.

Kết quả, nhìn thấy bà bị sa thải khăn gói ra đi, những đồng nghiệp trước đó còn nịnh bợ bà ta lúc này lại giậu đổ bìm leo.

Một trong những đồng nghiệp thường xuyên bị bà ta chèn ép, cũng chạy đến trước mặt bà ta và nói: “Ơ kìa, Nguyệt Thanh, con gái bà không phải là bạn gái của Cố Vĩ Ngạn sao? Cho dù bà bị thất nghiệp, con gái bà cũng hoàn toàn có thể nuôi nổi mà! Nhưng không biết ngày tháng như vậy được bao lâu.


Nghe nói Cổ Vĩ Ngạn đổi bạn gái như thay áo, nếu làm bạn gái là có thể gả vào nhà giàu có, vậy thì Cố Vĩ Ngạn đã có biết bao nhiêu cô vợ rồi!”
Sau đó, lại có một số đồng nghiệp hùa theo cho là đúng, làm ra vẻ như đang suy nghĩ cho bà ta và đưa ra kiến nghị.

“Phải đấy, Nguyệt Thanh, bà kêu con gái mình vơ vét được bao nhiêu thì vơ vét bấy nhiêu.

Có thể vài tháng sau, sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
“Người ta là con nhà giàu sang quyền thế, đâu có dễ mà gả vào như vậy được, con gái bà cũng đâu phải là người đẹp đẽ, nổi tiếng.

Càng là nhà giàu có quyền thế thì lấy vợ lại càng phải là môn đăng hộ đối.”
Bà ta đương nhiên biết những người này đâu phải đang đưa ra kiến nghị, vốn chỉ là đang mỉa mai bà ta! Ngày thường bà ta khoe khoang quá mức, lúc này bảo sao mấy đồng nghiệp này không dẫm vào mặt bà ta “Đến chừng đó, Cố Vĩ Ngạn cưới cô, cô nhất định phải phản hồi lại, để cho bọn họ mở to mắt chó ra mà nhìn xem tôi có thể làm mẹ vợ của Cố Vĩ Ngạn không! Ngược lại tôi muốn xem xem, khi đó bọn họ còn dám nói gì không!” Phương Nguyệt Thanh thở hổn hển nói.

Lăng Lạc Giao lại chột dạ, nếu là trước đây, cô ta tám phần sẽ tán thành với lời mẹ nói, nhưng bây giờ… cô ta không chắc được điều gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.