Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 298





Lúc này cô mới có vẻ định thần lại, sốt ruột nói: “Bên phía cảnh sát chỉ lập hồ sơ, chỉ nói sẽ cho người đi tìm, nhưng đến khi nào tìm thấy thì không biết! Nếu lúc đấy tôi nhớ được biển số xe thì tốt rồi, tại sao tôi lại không nhớ hết chứ?”
Cô không khỏi tự trách mình.

Dịch Quân Phi nhìn chằm chằm Lăng Y Mộc, bộ dạng lo lắng của cô như vậy trước đây chỉ xuất hiện khi bà ngoại cô gặp chuyện.

Dù sao thì bà ngoại cũng là người thân của cô, nhưng Tân Hoa Nhiên thì sao? Cô ấy không có quan hệ huyết thống với cô, vậy mà cô lại sốt sắng như vậy.

Trong lòng anh chợt lóe lên một tia ghen tị, ghen tị cô có thể lo lắng cho Tân Hoa Nhiên như vậy, còn anh thì sao? Nếu có chuyện gì với anh, cô có lo lắng cho anh như vậy không?
“Chúng ta về đã, ở đây lạnh.


Anh nói: “Chị xem, tay chị sắp đông cứng lại rồi.”
Lạnh sao? Cô không hề cảm nhận thấy, trong đầu cô chỉ nghĩ làm sao để tìm thấy Hoa Nhiên mà thôi.

“Vậy… vậy cậu có tìm Hoa Nhiên giúp tôi không?” Cô hỏi, chỉ muốn nhận được một đáp án chắc chắn.

Bên phía cảnh sát bây giờ chỉ có thể đợi, nhưng nếu anh có thể giúp, thì nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra Hoa Nhiên.

Dù sao ở Thanh Thủy này, anh có rất nhiều quan hệ và tài nguyên.

“Về nhà rồi nói, cho dù thực sự có thể tìm người giúp chị, tôi cũng phải về nhà nghe chị kể lại rõ tình hình rồi mới có thể liên hệ người giúp chị, không phải sao?” Anh nói.

“Nhưng nếu muộn quá, thì… Hoa Nhiên có thể sẽ gặp nguy hiểm.


Dưới ánh trắng, cô mở to đôi mắt đầm lệ, cứ vậy mà nhìn anh, dáng vẻ lo lắng bất an, khuôn mặt không chút sức sống của cô giống như hàng ngàn mũi kim đang đâm vào trái tim anh.

“Tôi xin cậu, bây giờ, bây giờ liền nhờ người tìm Hoa Nhiên có được không? Nếu Hoa Nhiên có chuyện gì, tôi… Cô cắn chặt môi.

Không, Hoa Nhiên sẽ không có chuyện gì đâu, tuyệt đối không!

Trong lòng cô không ngừng nói với bản thân như vậy.

“Chị vội vàng muốn đi tìm cô ấy vậy sao? Dù cho bây giờ chị chưa nhận được bất kỳ tin tức nào liên quan đến cô ấy, bố mẹ cô ấy vẫn chưa báo án, vậy có thể cô ấy không có chuyện gì thì sao?” Anh nói.

“Cô ấy nhất định gặp chuyện! Nếu không cho dù thế nào cô ấy cũng sẽ gọi điện báo cho tôi một tiếng.

Nhưng đến tận bây giờ vẫn không liên lạc được với cô ấy.

“Chị quan tâm đến cô ấy vậy sao?” Anh trầm giọng hỏi.

“Phải” Cô không hề do dự trả lời.

Nhưng chỉ một chữ đó thôi cũng khiến anh vô cùng khó chịu, giống như hàng ngàn mũi kim lại tiếp tục làm đau anh.

Thậm chí đến khuôn mặt tái nhợt của cô cũng khiến anh cảm thấy vô cùng chướng mắt.

“Nếu tôi không muốn giúp chị tìm cô ấy thì sao? Chị định làm gì?” Anh hỏi.

Hai mất cô đột nhiên mở to, môi run run, ngay cả thân hình mảnh mai của cô cũng không ngừng run rẩy.


Nhưng hai tay cô vẫn nằm chặt lấy điện thoại, ngón tay dường nhưng muốn nhúng vào điện thoại luôn vậy.

Dáng vẻ này của cô, khiến anh không đành lòng.

Cơn buồn bực như chắn ngang lồng ngực, không thể trút ra mà cũng chẳng đẩy xuống được.

Chưa được bao lâu, thế mà anh không nỡ nhìn một người con gái lo lắng sợ hãi ư? Hình như chỉ mỗi cô mới khiến anh trở nên như vậy.

Dịch Quân Phi thở dài như kiểu đành phải thỏa hiệp.

Anh móc di động ra, gọi một cú điện thoại: “Tìm kiếm một người giúp tôi, tôi muốn biết hiện giờ người này đang ở đầu, có an toàn hay không… Tên là Tần Hoa Nhiên, xế chiều hôm nay bị một chiếc xe đưa đi, số xe là…
Nói xong, Dịch Quân Phi đưa di động đến trước mặt Lăng Y Mộc, ý bảo cô nói.

Lăng Y Mộc giật thót, sau đó vội vã nói: “Là một chiếc Maybach màu đen, biển số xe là ”
Cô nhanh chóng bảo biển số xe mà mình ghi nhớ, đồng thời báo cả địa chỉ bãi đậu xe và giờ giấc xảy ra chuyện, cô nói rõ tất tần tật..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.