Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 315





Khi tay anh ta nhấp vào liên kết của cuốn tiểu thuyết đam mỹ kia, Tần Hoa Nhiên đột nhiên hét lên: “Chờ đã!”
“Hả?” Anh ta nhướng mày kiếm nhìn cô ấy.

“Dù sao chiếc điện thoại này cũng là quyền riêng tư của tôi, anh cứ lật loạn lên như thế này thì… không tốt lắm.” Cô nói.

“Riêng tư?” Anh ta lườm cô một cái: “Vậy tại sao em không nói, năm đó em nhìn hết toàn thân từ trên xuống dưới của anh, em đã xâm phạm không biết bao nhiêu riêng tư của anh rồi?
Cô nghẹn cứng lại, mặt đỏ bừng, được rồi, người đuổi lý là cô

Nhưng…
“Nhưng khi đó tôi không cưỡng ép anh.” Cô nhỏ giọng giải thích cho mình.

“Đúng là không cưỡng ép, nhưng hình như em đã quên những gì mình nói lúc đầu.

Tối hôm đó, em nói với anh em chỉ thích một mình anh.

Ngoài anh ra, sẽ không thích người đàn ông khác nữa, còn nói anh vừa đẹp vừa nghe lời, quả thật là bạn trai lý tưởng của em…”
Mỗi một câu nói mật ngọt mà cô nói sau khi say vào đêm hôm đó, mặt cô lại đỏ thêm vài phần.

Được, cô chính là người phụ nữ xấu xa đúng nghĩa!
Tần Hoa Nhiên cúi đầu, cũng không biện hộ cho bản thân nữa, ai kêu những lời này đúng là cô đã nói chứ? “Cuối cùng em còn nói: ‘Sơn vô lăng thiên địa hòa, cảm nãi và quân tuyệt! em cũng quên rồi sao? Mà câu này, đêm đó từ miệng em, có lẽ là câu chuyện nực cười nhất trên thế giới này!” Gương mặt anh ta kề sát trước mặt cô, nói như thế.

Sắc mặt Tần Hoa Nhiên từ đỏ thành trắng, môi cô run lên, chỉ có thể nói một câu: “Thực xin lỗi”

Dù sao người nói những lời này là cô, người không làm được cũng là cô.

“Em thật sự xin lỗi anh.

Anh ta nói.

Bên trong xe lại yên lặng, không biết qua bao lâu, xe cuối cùng dừng lại, Tần Hoa Nhiên theo Bạch Đình Sinh xuống xe, lúc này mới nhận ra lại là biệt thự hôm qua anh ta đưa cô đến.

Nghĩ đến cảnh tượng đêm qua ở bên trong không ra được, bước chân Tần Hoa Nhiên không khỏi dừng lại.

“Sao, em không dám vào à?” Bạch Đình Sinh quay đầu nhìn Tần Hoa Nhiên.

Cô giật giật khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười: “Nếu không có việc gì, thì chúng ta ở bên ngoài nói cũng vậy!”
Bạch Đình Sinh cười như không cười nói: “Tần Hoa Nhiên, nếu anh muốn giữ em lại, anh có rất nhiều cách, hơn nữa anh còn có thể đảm bảo lần này cho dù Dịch Quân Phi lại muốn dẫn em đi lần nữa cũng không dễ dàng như vậy.”

Tân Hoa Nhiên cứng người, do dự một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi, ai sợ ai, nếu thật sự anh ta muốn gây bất lợi cho cô, chỉ dựa vào cô bây giờ cũng không thể ngăn cản được!
Vì vậy, Tần Hoa Nhiên một mạch bước về phía trước vài bước lớn.

Bạch Đình Sinh thản nhiên phơi nắng, cũng đi về phía trước.

Khi hai người bước vào biệt thự, Bạch Đình Sinh chỉ vào một chiếc ghế dài nói: “Ngồi đi.” Vì vậy, Tần Hoa Nhiên lại ngoan ngoãn ngồi xuống giống như học sinh tiểu học.

Bạch Đình Sinh lại bước đến quầy bar bên này bắt đầu pha rượu, một lúc sau, trên tay anh ta đã xuất hiện một ly cocktail sặc sỡ bảy sắc cầu vồng, sau đó anh ta cầm lấy ly rượu bước đến trước mặt cô: “Uống đi, anh nhớ năm đó, em rất thích uống loại rượu này.”
Nhắc đến chuyện năm đó, cô lại chột dạ, cô cho rằng loại rượu này uống có vị giống như rượu trái cây, rượu kia nồng độ chắc cũng không lớn, ai biết sau đó lại say đến mức làm ra loại chuyện kia.

Nếu không, giữa cô và anh cũng không cần xấu hổ như bây giờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.