Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 319





Giống như hiện thực vô tình tát cô một bạt tai vậy.

“Chị nói xem, tôi nên trả lời với người ta như thế nào đây?” Dịch Quân Phi nói.

Lăng Y Mộc cắn môi, trong lòng cô hiểu rõ, dưới tình huống này, giám đốc sẽ vì chuyện nhân viên giao hàng mà cố ý gọi cuộc điện thoại sao? Cùng lắm thì không tuyển cô là được rồi.

Cố ý gọi cuộc điện thoại này, chẳng qua là tranh công, cho rằng trước kia cô đâm chết Hách Thanh Mai, chắc chắn Dịch Quân Phi rất hận cô, cho nên chủ động tiết lộ hành tung của cô để tạo dựng quan hệ với Dịch Quân Phi, nịnh nọt lấy lòng Dịch Quân Phi.

Chỉ là phương pháp này, khiến Lăng Y Mộc cảm thấy ghê tởm.


“Có muốn tôi nói với đối phương một tiếng để bọn họ tuyển dụng chị không?” Dịch Quân Phi nói tiếp.

“Không cần.” Lăng Y Mộc đáp ngay.

Dịch Quân Phi hơi nhướng mày: “Xem ra chị không thích công ty này rồi.

Vừa hay tôi cũng không thích.

Nếu đã như vậy, chi bằng xóa tên công ty đó luôn.”
Lăng Y Mộc kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”
“Chị không nghe rõ sao?” Dịch Quân Phi kiên nhẫn nói lại một lần nữa: “Tôi nói, nếu chị không thích công ty này, vậy thì tôi sẽ xóa tên công ty này”
Vẻ mặt của anh giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường.

Xóa xóa tên sao?
Con người Lăng Y Mộc co rút lại, cô phải hiểu như thế nào đây? Công ty đó có thể coi là tân binh trong ngành giao hàng, mặc dù ít nổi tiếng hơn các công ty khác, nhưng gần đây kinh doanh cũng không tệ.

Cô từng nhìn thấy trên báo, nói là gần đây công ty này đã gọi vốn thành công, nhận được năm mươi mốt tỷ tiền đầu tư.

Công ty như vậy, nói xóa tên là xóa tên được sao.

Nhưng mà nếu đây là lời mà Dịch Quân Phi nói, cho dù không có khả năng cũng sẽ biến thành có khả năng thôi.


“Chỉ vì tôi không thích thôi sao?” Cô kinh ngạc hỏi Dịch Quân Phi.

Anh mỉm cười: “Tôi cũng không thích người bản đứng chị.

Một lãnh đạo công ty muốn bán đứng người để được hưởng lợi, cho dù tôi không ra tay, loại công ty này cũng không thể phát triển được đâu.

Nếu đã như vậy, chi bằng khiến nó sớm biến mất cũng tốt.

Khoảnh khắc này, cô cảm giác được bản thân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng dường như nó đều bị kẹt trong cổ họng.

Khi anh cười, sinh tử tồn vong của một công ty lại nói một cách đơn giản như thế.

Sợ rằng nếu biết trước kết quả như vậy, vị giám đốc kia tuyệt đối sẽ không gọi cuộc điện thoại này.

“Đúng rồi.

Sao chị không ăn cơm vậy.

Ăn đi.


Anh vừa nói vừa gắp đồ ăn vào chén của cô.

Dường như vừa dịu dàng vừa thân thiết.

Nhưng cô biết, những thứ này chẳng qua chỉ là giả, người ngoài vĩnh viễn không đoán được người đàn ông này rốt cuộc đang nghĩ gì.

Có lẽ một giây trước anh vô cùng thương yêu cô, nhưng một giây sau có thể đạp cô rơi xuống địa ngục.

Lăng Y Mộc cúi đầu ăn đồ ăn trong chén giống như một cỗ máy, rõ ràng đồ ăn rất ngon, nhưng cô lại không cảm thấy được bất cứ mùi vị nào.

“Chị thật sự không cần tôi giới thiệu công việc sao? Nói như vậy, chị muốn làm công việc như thế nào đều được, cho dù muốn làm ngành cũ cũng được” Dịch Quân Phi nói.

“Không… cần đâu.

Tôi có thể tự tìm việc.” Cô nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.