Mặt khác, sau khi Lăng Y Mộc đẩy xe vào tòa nhà liền có lễ tận tới chủ động hỏi thăm, chỉ hỏi tên của cô, thậm chí không cần cô đăng kí, còn chủ động bấm thang máy cho cô.
Tất cả những điều này khiến những suy đoán của Lăng Y Mộc dần dần dồn về một hướng.
Và khi cô đến địa chỉ được ghi trên đơn, một người phụ nữ mặc đồ công sở bước đến: “Cô là cô Lăng phải không, tôi là người đặt đồ, những phần này cô để ở đây là được rồi, còn hai phần phiền cô mang vào phòng chủ tịch giúp.”
Lăng Y Mộc có chút hồi hộp, những suy đoán trước đây đã dần dần có đáp án rồi.
Phòng chủ tịch… Dịch Quân Phi là chủ tịch của tập đoàn Dịch Nguyên, hai phần này là mang tới phòng của Dịch Quân Phi sao?
Lăng Y Mộc cầm hai phần ăn đi về phía văn phòng của Dịch Quân Phi.
Đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, cô hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói từ trong phòng truyền tới.
Lăng Y Mộc đẩy cửa bước vào, cô chỉ thấy Dịch Quân Phi lúc này đang ngồi trước bàn làm việc, đầu cúi xuống đọc tài liệu.
“Đồ ăn của cậu tôi để trên bàn trà.” Lăng Y Mộc mím môi nói.
Dịch Quân Phi ngẩng đầu lên nhìn Lăng Y Mộc đang đứng bên cạnh bàn trà: “Sao chị phải vội vàng thế.” Anh vừa nói vừa đứng dậy, đi đến trước mặt cô.
“Tôi còn phải trở về cửa hàng giao đồ “Chị ăn trưa chưa?” Anh đột ngột hỏi một câu
Cô sững sờ chớp mắt, nhất thời không biết phản ứng ra sao.
“Xem ra là vẫn chưa ăn, vậy chị ăn cùng tôi đi, tôi cũng muốn thử xem tay nghề của cửa hàng mà chị đang làm việc.
Anh nói, trực tiếp kéo cô lại, hai tay nắm lấy vai cô ấn cô ngồi xuống ghế sofa.
Cô vô thức muốn đứng dậy, nhưng lực trên vai cô khiến cô không cách nào đứng dậy nổi.
“Cậu..” Cô trừng mắt nhìn anh.
“Sao vậy, chị không thích ăn cơm cùng tôi à?” Anh cười dịu dàng hỏi cô.
“Tôi thật sự rất vội.” Cô nói.
“Vậy sao?” Trong đôi mắt anh dần lóe lên một tia nguy hiểm: “Nếu đã như vậy chi bằng tôi trả hết đồ lại nhỉ.”
Lăng Y Mộc giật mình, đột nhiên phản ứng lại, người trước mắt cô là Dịch Quân Phi!
Người như Dịch Quân Phi sao có thể dễ dàng chấp nhận sự từ chối của người khác? Nếu trả lại hết đơn này, vậy thì sẽ tổn hại rất lớn đến chị Trác.
Hơn nữa, nếu như sau khi trả hàng, anh lại muốn xuống tay với nhà hàng nhỏ thì nhà hàng của chị Trác có thể sẽ đóng cửa chỉ trong vài phút.
“Chỉ ăn thôi phải không?” Sau khi bình tĩnh lại cô liền hỏi.
Dịch Quân Phi mỉm cười: “Không thì còn làm gì nữa?” Vừa nói, tay anh rời khỏi vai cô, xoay người mở túi đồ trên bàn trà..