“Cho dù chị có ý gì khác thì cũng không sao cả.
Nếu như là chị vậy thì chị muốn hôn tôi bất cứ lúc nào cũng được.” Anh lên tiếng, mặc dù lúc này mặt mày anh đang tái nhợt, trần lấm tấm mồ hôi thế nhưng khi nói chuyện lại không khó khăn như lúc nãy nữa.
Lăng Y Mộc dứt khoát quay đầu đi, không nhìn vào mặt Dịch Quân Phi nữa, tránh để mặt mình càng đỏ hơn.
Ánh mắt của cô nhìn về phía chiếc bàn đặt linh vị trước mặt, nền vẫn còn cháy, thế nhưng cũng sắp tàn hết rồi.
“Có thắp nhang nữa không? Sắp tàn rồi kìa.” Lăng Y Mộc lên tiếng, nếu theo bình thường mà nói thì không thể để nhang tắt khi việc cúng tế chưa hoàn thành.
Thế nhưng nhìn tình hình ở nơi này, có nền và nhang hơn nữa còn có thức ăn và trái cây, hẳn là chuẩn bị cúng tế rồi.
Dịch Quân Phi nghe thấy thế giả vờ muốn đứng dậy, Lăng Y Mộc thấy thế thì vội vàng chạy tới đè vai của anh xuống: “Cậu đừng động đậy, để tôi đi cho.”
Cô nói xong thì đi tới chiếc bàn trước mặt, cầm lấy một cây nhanh, sau khi đốt lửa xong thì cầm lấy cây nhang, nhìn người đàn ông trong tấm ảnh đen trắng kia, sau đó khom người xuống.
Sau khi bái lạy ba cái, lúc này cô cắm cây nhang vào trong lư hương.
Ánh mắt Dịch Quân Phi thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, trong lúc bất chợt anh cảm thấy có chút run sợ nhìn người đang đứng trước mặt mình.
Anh không ngờ cô sẽ cúi lạy bố mình.
Từ góc độ của anh thì chỉ thấy một bên sườn mặt của cô, cũng không thể thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô, thế nhưng có thể cảm nhận được rằng cô bái lạy vô cùng nghiêm túc.
Còn bố… có nhìn thấy không? Đây là người phụ nữ mà anh thích, chính là người sẽ gắn bó với anh, anh sẽ không để cô rời xa mình, để cô phụ thuộc vào anh mà không thể ra nước ngoài được.
Anh nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ của bố mình.
Sau khi dâng hương xong, Lăng Y Mộc quay đầu lại, không ngờ lại đối diện với ánh mắt của Dịch Quân Phi, trong lúc bất ngờ cô cảm thấy hơi lúng túng: “Chuyện đó người trong tấm ảnh này là mẹ của cậu sao?” Cô lên tiếng hỏi anh.
Chỉ là sau khi nói ra câu này cô lại cảm thấy có hơi hối hận, hai người đã ở chung mấy ngày thế nên cô biết mẹ của anh chính là người mà anh không muốn nhắc tới nhất.
Thế mà bây giờ cô lại nhắc tới, chắc chắn là cô đã tự kề dao vào cổ mình!
Cô đang suy nghĩ đề tài để đôi thì anh đột nhiên trả lời:
Cô ngây người, không ngờ anh lại trả lời.
“Ừ.”
“Chị thấy bà ấy có đẹp không?” Anh đột nhiên hỏi.
Lăng Y Mộc gật đầu, thật lòng mà nói thì mẹ của anh vô cùng xinh đẹp, hơn nữa kiểu xinh đẹp đó còn khiến người ta nhớ mãi.
“Đúng thế, vô cùng xinh đẹp.
Năm đó bố của tôi vô cùng yêu thương bà ấy, chỉ cần là những lời bà ấy nói thì bố tôi luôn xem như thánh chỉ.
Chỉ cần là thứ bà ấy thích thì bố tôi sẽ không ngại tìm mọi cách để bà ấy có được.”
Anh nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng có một ngày, người đàn ông cưng chiều bà ấy hết mực, bà ấy muốn gì có đó lại đột nhiên bỏ nhà ra đi, khi ông ấy không thể cho bà ấy những vinh hoa phú quý thì đối với bà ấy mà nói cũng chỉ là một người đàn ông không có giá trị mà thôi.”
Trước giờ, anh chưa từng nói ra những lời thế này, nhưng giờ phút này đây, nhìn cô đứng trước linh vị của bố mình, anh mới có thể nói ra một cách tự nhiên.
Chỉ khi đối diện với cô, anh mới có thể trút hết ra được những lời đã chôn chặt trong lòng từ lâu..