Sủng Tới Nghiện Vợ Yêu Có Độc

Chương 350





“Nói mới nhớ, hồi đó bố tôi đáng lẽ ra phải gặp rất nhiều người phụ nữ, nhất định phải có người xinh đẹp hơn cô ta, nhưng không hiểu sao với một người phụ nữ như vậy, ông ấy đã chấp nhận từ bỏ tất cả, thật sự là rất khó tin.” Dịch Quân Phi thì thầm.

“Bố của cậu chưa chắc đã thích mẹ cậu vì xinh đẹp.


Khi một người đã thực sự thích ai đó, thì ngoại hình của họ không còn là điều quan trọng, hơn nữa… cho dù là tốt hay xấu thì họ cũng vẫn tiếp tục theo đuổi người đó.” Lăng Y Mộc đưa ra lý lẽ.

Đôi mắt Dịch Quân Phi đảo qua, ánh mắt chăm chú nhìn gương mặt của Lăng Y Mộc: “Có lẽ ư… giống như chị đã nói, khi thực sự thích một người, ngoại hình của người đó cũng chẳng còn là điều quan trọng…”
Giống như anh thích cô, anh cũng chẳng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp hơn cô, rất nhiều người hiểu tâm lý đàn ông, có sức chứa hơn, nhưng có lẽ, anh chỉ thích cảm giác mà cô đã mang lại anh.

Anh thích sự ấm áp êm đềm như mặt nước khi cô quan tâm đến anh, anh thích cô gọi anh với cái tên: “Bình Quân”, anh thích cái cách cô nắm tay anh ngủ mỗi đêm…
Ánh mắt của anh như thể đang ám chỉ một điều gì đó, như bao trùm toàn bộ con người cô, đôi mắt mơ hồ dường như không thể di chuyển…
Cho đến khi Lăng Y Mộc vẫn còn đang thắp nhang cho bố của Dịch Quân Phi, anh đã đứng lên và đốt đi di ảnh của mẹ mình, sau đó thổi tắt ngọn nến.


“Tại sao cậu lại đem hình mẹ mình đi đốt như vậy chứ?” Cô kinh ngạc nói.

“Mọi năm, đúng vào ngày này, tôi sẽ đem hình mẹ đi đốt.” Dịch Quân Phi bỏ đi: “Được rồi, chúng ta quay về thôi.” Lăng Y Mộc vẫn còn cảm thấy bất ngờ, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn không giờ, một ngày mới lại bắt đầu.

“Tại sao cậu lại phải đốt bức hình vào đúng ngày trong năm?” Cô tỏ ra khó hiểu, nhưng rồi lại nhận ra điều gì đó nên vội vàng nói tiếp: “Ừm… cậu không cần phải trả lời, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.”
Có lẽ đây là những điều cô không nên hỏi, Lăng Y Mộc Y tự nhủ trong lòng, cô nghĩ rằng mình nên cắt đứt mối quan hệ này, nhưng bây giờ, mọi thứ dường như càng ngày càng không rõ ràng.


“Bởi vì hôm qua là sinh nhật của mẹ tôi, mọi năm trước đây bố tôi luôn là người đợi mẹ để cùng nhau đón sinh nhật, dù muộn thế nào, ông ấy cũng sẽ đợi.

Đem tấm hình ấy đốt cho bố tôi, để ông ấy có thể an tâm rằng một ngày nào đó tôi sẽ tìm ra mẹ và đưa mẹ đến trước mộ của bố tôi”
Dịch Quân Phi thầm thì, vì vậy nên cứ đến ngày này mỗi năm anh đều nhìn hình của người phụ nữ đó, người mà anh gọi là mẹ, làm thế để anh không quên đi dáng vẻ của mẹ mình, sau này nếu có thể gặp lại thì anh vẫn nhận ra được mẹ mình.

“Đi thôi.” Anh nói rồi nắm tay cô bước ra khỏi phòng tang lễ, bước về phía gian nhà chính..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.