Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 124



Editor: Masha

Đô thành đã nhiều ngày đổ mưa, mưa dầm liên miên, trên cây khô mọc mấy cành non, thời tiết từ từ ấm lại. Lục Thế Trạch ngồi trong thư phòng, viết một sổ con bảo vệ Vương Luật, đang chờ nét mực khô, hạ nhân bên ngoài nói: “Quốc công gia, phó tướng đại nhân cầu kiến.”

Lục Thế Trạch nói: “Thỉnh ông ta vào.”

Lục Mạc hai nhà là quan hệ thông gia, kết giao ngầm rất chặt chẽ. Mạc Hoài Tông tiến vào thư phòng nhìn thấy sổ con trong tay lục Thế Trạch, nói: “Quốc công gia đang viết sổ con bảo vệ Vương Luật?”

Lục Thế Trạch giơ tay thỉnh ông ta ngồi xuống, gật đầu nói: “Đúng vậy. Hai ngày trước Vương Luật bị người Hoàng Thành Tư mang đi, nhờ người truyền tin cho ta. Hắn làm sao lại trêu chọc đến người Hoàng Thành Tư? Ông ở Chính Sự Đường, tin tức linh thông hơn ta, có chuyện hiểu lầm gì không?”

Thần sắc Mạc Hoài Tông nghiêm trọng: “Bên ngoài lan truyền là Vương Luật phạm luật, bị người cáo ngự trạng. Nhưng ta nghe nói hắn ngầm cho người đi Thiệu Hưng, khơi mào ân oán hai nhà thương nhân ở địa phương, lúc này mới đắc tội quan lớn.”

Lục Thế Trạch cảm thấy kỳ quặc, hỏi kỹ nguyên nhân. Mạc Hoài Tông nói hết chuyện mình nói, Lục Thế Trạch trầm ngâm: “Nói như vậy, Vương Luật đắc tội Cố Hành Giản? Hắn sao lại hồ đồ như vậy? Hợp sức của ta và ông, chỉ có thể làm hắn tạm thời bị bãi quan, không thể can thiệp Bắc chinh, Vương Luật lại dám động đến người nhà ngoại hắn?”

“Vương Luật và Tể tướng tiền nhiệm có quan hệ cá nhân, cho nên hắn không thích Cố Hành Giản, một lòng một dạ tìm hắn gây phiền toái. Ta cũng từng khuyên qua hắn, phải bàn bạc kỹ hơn. Nhưng hắn khư khư cố chấp, cuối cùng chọc cho Cố Hành Giản không thể tha hắn. Có thể thấy được thương hộ nữ kia vẫn rất được sủng……”

Lục Thế Trạch có nghe Hứa thị nói, sau khi Cố Hành Giản cưới Hạ Sơ Lam, yêu quý cưng chiều mọi cách, lan truyền trong đô thành. Khó trách ông cảm thấy gần đây Lục Ngạn Viễn càng thêm trầm mặc ít lời, trừ bỏ mỗi ngày đến thỉnh an, gần như không thấy được người. Nói vậy hắn cũng nghe được những lời đồn đãi đó. Lục Thế Trạch biết chuyện Lục Ngạn Viễn cầu Hoàng Thượng ban Sơ Lam cho hắn. Lúc ấy Lục Ngạn Viễn cửu tử nhất sinh trở về, Lục Thế Trạch cũng đã tỉnh ngộ, cảm thấy chỉ cần nhi tử thích, đem nha đầu kia nạp vào phủ cũng có thể. Không ngờ bị Cố Hành Giản nhanh chân đến trước.

Lục Ngạn Viễn và Mạc Tú Đình thành thân mấy năm không có con nối dõi, Lục Thế Trạch cũng rất sốt ruột. Hứa thị còn từng ám chỉ nạp thiếp cho Lục Ngạn Viễn, nhưng Lục Ngạn Viễn không hề hứng thú.

Lục Thế Trạch đang suy nghĩ, Mạc Hoài Tông lại hỏi: “Lần trước, ngài nói muốn liên hợp với Sùng Nghĩa công dâng sổ con xây thêm phòng tuyến ở biên cảnh, Sùng Nghĩa công bên kia có hồi âm chưa?”

Tiêu Kiệm thân phận đặc thù, lúc còn trẻ chỉ huy ở trong quân, có uy vọng rất cao, trong triều rất nhiều người đều muốn mượn sức của ông, bao gồm cả Ân Bình Quận Vương.

“Tiêu Kiệm người này lòng dạ từ trước đến nay rất sâu, ta cũng không biết ông ta suy nghĩ gì. Vốn nghĩ ông ta hận người Kim thấu xương, đây lại là việc lợi quốc, ông ta hẳn sẽ đáp ứng, nhưng chậm chạp không thu được hồi âm.” Lục Thế Trạch lắc đầu nói. Không chỉ như vậy, mấy ngày trước đây phái người đi tặng quà trong ngày lễ, còn bị Sùng Nghĩa công phủ trả về, ông cũng không biết đã đắc tội Tiêu Kiệm chỗ nào.

Mạc Hoài Tông lại biết nguyên nhân. Ông ta nhìn về phía Lục Thế Trạch, nói: “Ngài cũng biết Tiêu Kiệm có một nữ nhi lưu lạc bên ngoài?”

Chuyện này Lục Thế Trạch cũng có nghe nói. Hiện tại rất nhiều người truyền tai nhau, nói cái gì cũng có. Tiêu Kiệm còn chưa chính thức công bố với bên ngoài, cho nên Lục Thế Trạch cũng không để ở trong lòng. Thế gia đại tộc như bọn họ, kỳ thật nam nhân có vài đoạn sương sớm tình duyên cũng rất bình thường. Chẳng qua thật sự sẽ lãnh người vào phủ thì cực kì hiếm thấy. Thường không để tâm lắm, nhiều nhất tùy tiện cho chút tiền rồi đuổi đi.

Nếu cô nương này có thể được trân trọng nhận trở về, thuyết minh mẹ đẻ nàng trong tâm Sùng Nghĩa công hẳn rất có trọng lượng.

Lục Thế Trạch cầm chén trà trên bàn lên, muốn uống một ngụm, lại nghe Mạc Hoài Tông nói: “Ta nghe nói nữ nhi đó chính là Hạ Sơ Lam.”

Lục Thế Trạch thiếu chút nữa bị sặc nước, vội vàng buông chén trà: “Ông nói là ai?”

“Chính là Hạ Sơ Lam đó. Nghe nói lúc Hạ gia Thiệu Hưng xảy ra chuyện, ngay cả Tiêu Dục cũng đi hỗ trợ. Tiêu Dục ngày thường mắt cao hơn đầu, không lui tới với bất luận kẻ nào. Nếu không phải Sùng Nghĩa công bày mưu đặt kế, sao hắn lại đi quản nhàn sự của người khác?”

Lục Thế Trạch cả kinh nói không ra lời, cả người suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi. Ông không thể nào tưởng tượng được, bản thân dùng mọi cách vẫn không nịnh bợ được Sùng Nghĩa công phủ, thế nhưng nữ nhi của họ lại từng bị Anh quốc công phủ cự tuyệt ngoài cửa. Khó trách Sùng Nghĩa công muốn trả lại quà tặng trong ngày lễ, chỉ sợ Lục gia bọn họ đã đắc tội Tiêu gia.

Như thế nào lại là Hạ Sơ Lam? Như thế nào cố tình là nàng.

***

Sau khi Hạ Sơ Lam trở lại đô thành, vội vàng thu xếp để đi Hưng Nguyên phủ. Cố Hành Giản chuẩn bị mang nàng, Sùng Minh, Tư An còn có Lục Bình cùng đi. Tư An vốn dĩ lưu lại trong nhà, nhưng Cố Hành Giản lo lắng bên cạnh Hạ Sơ Lam có ai, nên dẫn Tư An đồng hành. Nhưng Tư An cũng phải cải trang thành gã sai vặt, mặc nam trang.

Tư An vì thế rất buồn bực, nam trang đều là vải thô, không được mặc váy tinh tế đẹp mắt. Triệu ma ma đẩy đầu nàng nói: “Nếu không phải ta tuổi lớn, không thể đi xa, thật muốn đổi với ngươi.”

“Ma ma, người nói tam lão gia tìm cô nương có chuyện gì? Có phải vì thân thế cô nương hay không?” Tư An lo lắng sốt ruột nhìn nhà chính. Sáng sớm hôm nay, Hạ Bách Thanh đã tới cửa bái phỏng. Hiện tại trong đô thành lan truyền, nói Hạ Sơ Lam là tư sinh nữ nhi của Sùng Nghĩa công lưu lạc bên ngoài. Hạ Sơ Lam cũng nói qua chuyện này cho các nàng, lúc ấy các nàng đều rất khiếp sợ.

Triệu ma ma nhìn Hạ Sơ Lam lớn lên, bà tận mắt nhìn thấy phu thê Hạ Bách Thịnh vô cùng yêu thương Hạ Sơ Lam, chưa bao giờ hoài nghi cô nương không phải thân sinh của bọn họ. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, vẫn có rất nhiều manh mối. Tỷ như Hạ Bách Thịnh đối với Hạ Diễn sẽ tương đối nghiêm khắc, đối với Hạ Sơ Lam lại là muốn gì được nấy. Tỷ như Hạ Bách Thịnh luôn nói Hạ Sơ Lam không tầm thường, chi phí ăn mặc đều chọn tốt nhất. Còn có khối ngọc bội phải cẩn thận bảo quản kia, nói vậy lai lịch cũng không nhỏ.

“Ngươi lại đi nhìn xem, đã nửa canh giờ, có cần thêm chút nước trà hay không.” Triệu ma ma nhắc nhở Tư An.

Tư An vỗ tay một cái, vội vàng đi làm.

Cửa sổ trong phòng chỉ khép một bên, mặt trời ấm áp chiếu vào. Hạ Bách Thanh nhìn Hạ Sơ Lam, nghe nàng nói hết chân tướng sự tình, nhất thời cũng không biết nói gì. Hạ Sơ Lam thấy ông trầm mặc, liền gọi: “Tam thúc?”

Hạ Bách Thanh cau mày nói: “Ta ban đầu còn tưởng rằng đây là kế sách tạm thời để giúp Hạ gia, không ngờ lại là sự thật. Ta Hạ Bách Thanh có tài đức gì, có thể đảm đương một tiếng tam thúc?” Nữ nhi Sùng Nghĩa công, vậy cùng cấp với kim chi ngọc diệp. Ngẫm lại Thanh Nguyên huyện chủ học tập cùng một nơi Hạ Tĩnh Nguyệt phô trương như thế nào, liền biết nhân gia hiển hách cỡ nào. Không phải Hạ gia bọn họ có thể so được.

“Tam thúc, thúc đừng nói như vậy, con vẫn luôn xem mình là người Hạ gia. Con còn muốn gọi ngài là tam thúc cả đời, ngài ngàn vạn lần đừng cùng con xa lạ.” Hạ Sơ Lam thành khẩn nói.

Hạ Bách Thanh nhìn nàng trong chốc lát, thở dài: “Lam Nhi, Tiêu gia rốt cuộc là hoàng tộc tiền triều, Hoàng Thượng không có khả năng không kiêng kị. Nếu con sớm được Tiêu gia nhận về, Hoàng Thượng hẳn sẽ không để tướng gia cưới con. Hiện giờ tướng gia phải đi xa đến Hưng Nguyên phủ, chỉ sợ có người dâng lời gièm pha, ly gián quan hệ quân thần. Con cần nhắc nhở tướng gia cẩn thận ứng đối.”

Hạ Sơ Lam đáp: “Con đã biết.”

Hạ Bách Thanh đứng dậy nói: “Đã không còn sớm, ta cũng nên cáo từ. Gần đây phải cùng Ngô gia làm lục lễ, trong nhà công việc bận rộn, ta cũng không ở lâu được. Là tam thẩm và Nguyệt nhi không yên tâm về con, nhất định bảo ta đến đây nhìn xem. Nếu con và tướng gia thuận tiện, thì trước khi rời đô thành, đến nhà ta ăn một bữa cơm rau dưa đi.”

Hạ Bách Thanh nói như vậy chính là không xem nàng như người ngoài, hết thảy như cũ. Hạ Sơ Lam cao hứng đồng ý, tự mình đưa Hạ Bách Thanh ra phủ, nhìn ông lên ngựa đi rồi.

Khi nàng muốn xoay người đi vào, nhìn thấy một cỗ kiệu trang trí hoa trên đỉnh lại gần, đây là kiệu hoa chuyên dụng của kỹ nữ. Cỗ kiệu dừng lại trước cửa phủ, một dáng người thướt tha đi xuống, nữ tử khuôn mặt mỹ lệ. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Sơ Lam, nâng khóe miệng cười nói: “Phu nhân, biệt lai vô dạng a.”

Hạ Sơ Lam nhíu mày, nữ tử này đúng là Diêu Thất Nương đã lâu không thấy.

Diêu Thất Nương đi thẳng lên bậc thang, bị hộ vệ ngoài cửa ngăn trở, không cho nàng đến gần. Nàng như cũ cười khanh khách, nhìn Hạ Sơ Lam nói: “Ta hôm nay tới, là có chuyện quan trọng muốn gặp tướng gia, không biết ngài có ở nhà không?”

“Không có. Ngày khác cô lại đến đi.” Hạ Sơ Lam nói xong cũng không muốn để ý nàng ta nữa, nhưng Diêu Thất Nương còn nói thêm: “Tướng gia từng thiếu ta một việc, đáp ứng hoàn trả. Nếu thật là chuyện quan trọng, phu nhân ngăn ta ở ngoài cửa, không sợ ngài trở về trách tội cô sao?”

Hạ Sơ Lam đương nhiên không sợ Cố Hành Giản trách tội, y theo tính tình của hắn, nhiều nhất là cười nàng keo kiệt. Nhưng nàng lại sợ hỏng việc. Nàng vừa thấy Diêu Thất Nương này cả người không thoải mái, đại khái là nữ nhân này từ tư thái đến giọng điệu nói chuyện, đều có tính uy hiếp quá mức. Hơn nữa nàng còn lén lui tới với Cố Hành Giản, Cố Hành Giản cư nhiên đáp ứng nàng một việc, cái này làm cho Hạ Sơ Lam rất không thoải mái.

Nàng nhắm mắt lại, bình phục tâm tình nói: “Vậy cô vào chờ đi. Hôm nay chàng vào cung, không biết khi nào mới có thể trở về.”

“Đa tạ phu nhân.” Diêu Thất Nương lướt mắt quét qua hai hộ vệ ngăn cản nàng, hộ vệ thấy phu nhân đã lên tiếng, vội vàng thối lui đến bên cạnh.

……

Nửa canh giờ lúc sau, Cố Hành Giản và Sùng Minh đến cửa phủ. Bọn họ xuống ngựa, giao cương ngựa cho mấy hạ nhân. Sùng Minh nhìn về phía Cố Hành Giản, mấy lần muốn nói lại thôi. Cố Hành Giản nghiêng đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì nói thẳng.”

“Tướng gia, chúng ta đi Hưng Nguyên phủ, có thể mang theo Giang Lưu hay không? Ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt, sẽ không để hắn thêm phiền toái.” Sùng Minh thử hỏi. Trần Giang Lưu bởi vì sắp phải tách khỏi hắn, đã trộm khóc rất nhiều lần. Hắn vẫn là tâm tính tiểu hài tử, rất không có cảm giác an toàn, lại rất dính lấy Sùng Minh.

Cố Hành Giản nhàn nhạt từ chối: “Chúng ta lần này đi phá án, hành trang đơn giản, mang theo hắn không tiện.”

Sùng Minh tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe chính miệng Cố Hành Giản nói như vậy, vẫn có chút thất vọng. Nhưng hắn cũng minh bạch, Giang Lưu đối với tướng gia mà nói, không có tình cảm nuôi lớn từ nhỏ, là người ngoài, không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm.

Kỳ thật tướng gia không đem Giang Lưu tiễn đi, đã là suy xét cảm thụ của hắn.

Hộ vệ nói với Cố Hành Giản: “Tướng gia, Diêu Thất Nương ở Yến quán tới, đã ngồi một lát ở nhà chính, phu nhân ngồi cùng nàng.”

Cố Hành Giản đã lâu chưa liên hệ với Diêu Thất Nương, nói vậy nàng ta không có việc gì không đăng tam bảo điện, hắn sải bước đi đến nhà chính.

Hạ Sơ Lam không tiện ném một mình Diêu Thất Nương ở chỗ này, nàng ngồi cùng một lát, giữa hai người tất nhiên không có lời nào để nói, chỉ uống trà. Nàng nhìn thấy Cố Hành Giản rốt cuộc đã trở về, vội vàng đứng dậy. Diêu Thất Nương đã trước một bước đi qua, đưa tay đặt lên bả vai Cố Hành Giản nói: “Tướng gia làm thiếp thân chờ thật lâu.”

Trên người nàng mùi hương son phấn nồng đậm, Cố Hành Giản lập tức tránh ra, giơ tay nói: “Ngồi xuống nói đi.”

Diêu Thất Nương không bất ngờ khi thấy Cố Hành Giản tránh ra, ngược lại khiêu khích nhìn về phía Hạ Sơ Lam.

Hạ Sơ Lam giả vờ như không có việc gì. Nàng nếu so đo với một nữ tử phong trần thì có vẻ quá keo kiệt. Huống chi Cố Hành Giản là phu quân của nàng, Diêu Thất Nương một chút cơ hội cũng không có.

Diêu Thất Nương nhìn Hạ Sơ Lam cười nói: “Ta và tướng gia có việc muốn nói, phu nhân lưu lại nơi này không tiện đi? Còn thỉnh phu nhân tránh đi một chút.”

“Diêu Thất Nương.” Cố Hành Giản cảnh cáo mà gọi nàng một tiếng.

Hạ Sơ Lam không để ý tới nàng, đi đến bên cạnh Cố Hành Giản, ngẩng đầu nói: “Phu quân, ta trở về chờ chàng.” Nói xong, cũng không đợi Cố Hành Giản đáp lời, xoay người rời đi.

Cố Hành Giản nhìn ra dáng vẻ nàng nghiến răng nghiến lợi, hẳn rất tức giận, nhíu mày nói với Diêu Thất Nương: “Nàng tâm tư đơn thuần, ngươi hà tất kích nàng?”

“Chỉ như vậy tướng gia đã thương tiếc? Trên đời này nữ tử ái mộ ngài không chỉ có một mình thiếp thân, nàng đã có phúc khí gả cho ngài, tất nhiên nên chuẩn bị tốt bị người ghen ghét. Huống chi thiếp vốn chính là người trong phong trần.” Diêu Thất Nương nhẹ giọng cười nói, “Chúng ta nói chính sự đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.