Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 134



Editor: Masha

Cố Hành Giản nghe xong nói: “Nếu ngài không ngại, chúng ta lên lầu vào phòng nói chuyện. Phòng nơi này cách âm cũng không tệ lắm.”

Ngô Lân nhìn nhìn bốn phía, tuy rằng không có người, nhưng dù sao cũng trống trải, không phải nơi thích hợp nói chuyện, gật đầu nói: “Được, ngươi dẫn đường đi.”

Cố Hành Giản làm động tác thỉnh, hai người cùng lên lầu. Dáng người Ngô Lân rất cường tráng, chẳng qua tuổi đã lớn, lưng hơi cong, nhưng đi đường vang tiếng. Cố Hành Giản đi đường gần như không tiếng động gì.

Các cửa phòng lầu hai đều đóng chặt. Cố Hành Giản đến cửa phòng mình, tiến lên đẩy cửa, sau đó lui qua một bên, thỉnh Ngô Lân đi vào trước. Hắn đối với Ngô Lân vẫn luôn đều cung kính có lễ, Ngô Lân cũng rất hưởng thụ. Cố Hành Giản tuy rằng quý vì Tể tướng, là đứng đầu chúng quan viên, nhưng đối với Ngô Lân mà nói vẫn là vãn bối. Lúc ông rong ruổi chiến trường, tiểu tử này còn không biết ở nơi nào chơi bùn nữa.

Hạ Sơ Lam vốn đang ngồi trên ghế, Tư An đứng cạnh giường sửa sang lại quần áo. Trải qua một buổi tối kinh tâm động phách, các nàng chẳng còn chút buồn ngủ nào, vừa rồi đang tán gẫu. Hạ Sơ Lam nhìn thấy Cố Hành Giản cùng Ngô Lân tiến vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Tư An chỉ cảm thấy nam nhân tiến vào cùng Cố Hành Giản cao lớn uy nghiêm, không dám nhìn thẳng, cuống quít cúi đầu.

Ngô Lân chỉ nhìn lướt qua, liền nói với Cố Hành Giản: “Cố tướng, hai người này rõ ràng là nữ nhi. Ngươi đi tuần biên cảnh, lại vẫn có nhã hứng như vậy? Phu nhân nhà ngươi trung nếu biết, chỉ sợ sẽ ghen tuông.” Ông nghe nói Cố Hành Giản mới vừa thành thân không lâu, thê tử tuổi còn rất nhỏ, là đại mỹ nhân nổi tiếng Giang Nam. Đương nhiên cô nương mặc nam trang trước mắt này lớn lên cũng rất không tồi.

Cố Hành Giản kéo Hạ Sơ Lam đến bên người, cười nhẹ nói với Ngô Lân: “Không dối gạt tướng quân, vị này là nội tử. Nhân tân hôn không lâu, không đành lòng để nàng ở nhà một mình, Cố mỗ mang nàng đi cùng. Nhà nàng đã từng quyên mười vạn thời điểm Anh Quốc Công Bắc chinh, chính là đứng đầu chúng thương.”

Ngô Lân tỉnh ngộ nói: “Ồ, chính là Hạ gia nhà giàu số một Thiệu Hưng?”

“Đúng vậy.” Cố Hành Giản lại nói với Hạ Sơ Lam, “Đây là người ba đời trấn thủ đất Thục, làm quân Kim nghe tiếng sợ vỡ mật, Ngô Lân Ngô tướng quân.”

Hạ Sơ Lam cung kính nói: “Từ lâu đã nghe anh danh Ngô tướng quân. Khi gia phụ còn ở trên đời, thường thường kể chuyện ngài và huynh trưởng ngài năm đó đánh trận Phú Bình chi chiến, Hòa Thượng Nguyên chi chiến, đều vô cùng xuất sắc. Hôm nay nhìn thấy người thật, tam sinh hữu hạnh.”

Ngô Lân hai mắt tỏa ánh sáng, ngồi xuống nói: “Ngươi còn nhỏ tuổi, vậy mà lại biết Phú Bình chi chiến, Hòa Thượng Nguyên chi chiến? Đó đều là những sự kiện năm đầu Thiệu Hưng, đến nay cũng đã hai mươi năm. Huynh trưởng ta cũng đã qua đời nhiều năm, đã quá khen.”

Hạ Sơ Lam nói: “Chiến công của Ngô gia đã ghi vào sử sách, ngàn năm lưu bốn phương, sao lại là quá khen được? Ở cố hương của ta, còn có rất nhiều người kể chuyện lan truyền chuyện xưa Ngô gia, nói các vị không thua kém Dương gia năm đó chút nào, chính là Đại Tống quốc trụ. Nếu không có các vị ba đời trấn thủ biên quan không màng nguy hiểm, quân Kim đã sớm Nam hạ. Những chuyện này bá tánh đều nhớ kỹ.”

“Đại Tống quốc trụ……” Ngô Lân lặp lại, bỗng nhiên cười vang, đại khái rất ít khi được một tiểu cô nương khen tặng như thế, không khỏi tháo xuống dáng vẻ uy nghiêm khi vừa tiến vào.

“Ngài và tướng gia có việc muốn nói, ta đi mang chút trà nước tới.” Hạ Sơ Lam nói xong, mang theo Tư An lui ra.

Trước khi nàng đóng cửa, trao đổi ánh mắt cùng Cố Hành Giản, thè lưỡi. Cố Hành Giản nhịn không được cười cười. Nha đầu này khi ở cùng hắn, lời ngon tiếng ngọt cũng sẽ không nói, nhưng trước mặt Ngô lân lại nói ngọt.

Ngô Lân nói với Cố Hành Giản: “Cố tướng, phu nhân này của ngươi chính là một diệu nhân. Tiểu cô nương bình thường nhìn thấy lão phu nếu không phải không dám nhìn thẳng thì là run bần bật, nàng lại không sợ chút nào, nói năng tự nhiên.”

Cố Hành Giản quay đầu nói: “Nội tử tuổi còn nhỏ, trong lời nói nếu có chỗ không ổn mong rằng tướng quân thứ lỗi.”

Ngô Lân khoát tay, thở dài: “Ta ở biên quan đã lâu rồi, rất lâu không nghe được những lời như vậy. Thẳng thắn mà nói, nếu không phải vì báo quốc, ba đời Ngô gia ta sao phải xa rời quê hương, cắm rễ ở Hưng Nguyên phủ? Nhưng giờ phút này nghe được những lời này, bỗng nhiên cảm thấy mình hay huynh trưởng vì nước cống hiến cả đời, cũng coi như là đáng giá. Không nói chuyện này nữa, nói tiếp chuyện Phổ An Quận Vương.”

Cố Hành Giản lúc này mới ngồi bên cạnh Ngô lân, hỏi: “Tướng quân có thể xác định Phổ An Quận Vương ở thành châu hay không?”

“Người nọ trước khi đi ám sát Hoàn Nhan Lượng, từng nói cho điện hạ, nếu hắn không thể trở về, có một cái danh sách hy vọng điện hạ có thể thu hồi. Phần danh sách đó ghi chép những chí sĩ đầy lòng nhân ái ẩn núp ở Kim Quốc, còn có phương pháp liên lạc với bọn họ. Điện hạ không tiếc mạo hiểm, hẳn là vì muốn thu hồi danh sách.” Ngô Lân lắc đầu nói, “Lúc đầu vì việc bí mật này, lão phu chậm rãi tìm điện hạ cũng được. Nhưng ngươi mới vừa nói Hoàn Nhan Lượng cũng ở thành châu, việc này liền có chút phức tạp. Ngươi đã biết hành tung của hắn, chúng ta có nên trước đi gặp hắn một lần hay không?”

“Hoàn Nhan Lượng là đại tướng Kim Quốc, cho dù hắn lẻn vào Hán cảnh, vì biên cảnh hai nước hoà bình, chúng ta cũng không thể giam hắn lại. Hơn nữa người này tâm tư kín đáo, chỉ sợ vừa rồi được tin tức ngài huyên náo tra xét khách xá, đã lập tức tránh đi. Tuy rằng ta có phái người âm thầm giám thị, nhưng đã rút dây động rừng, nói vậy sẽ mất dấu hắn.” Cố Hành Giản nói.

“Ai, là ta lỗ mãng.” Ngô Lân vỗ đầu gối đầu hối hận nói. Lúc ấy ông nghe thủ hạ bẩm báo có một người Tống nói Nữ Chân ngữ cực tốt, nổi lên nghi ngờ, hoài nghi là mật thám Kim Quốc, trực tiếp tới bắt người, chưa từng suy nghĩ chu toàn.

Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Tướng quân không biết việc này, không cần tự trách. Việc cấp bách là phải nhanh một chút tìm được tung tích điện hạ, bảo đảm danh sách sẽ không rơi vào tay Kim Quốc. Cũng may chúng ta không biết hành tung điện hạ, Hoàn Nhan Lượng cũng chưa chắc biết được. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại còn thỉnh tướng quân đi cùng ta đến phủ nha thành châu, cùng tri châu thương nghị đối sách.”

Ngô Lân thật sâu nhìn Cố Hành Giản, Cố Hành Giản hỏi: “Lời ta vừa nói có chỗ không ổn sao?”

Ngô Lân cúi đầu sửa sang lại bao cổ tay trên tay, trầm giọng nói: “Lão phu từng đối với ngươi có thành kiến rất sâu, cho rằng ngươi và Kim Quốc là một đám, cũng ở sau lưng mắng ngươi là bọn chuột nhắt bán nước. Lão phu không ngờ ngươi…… cũng không phải như ban đầu lão phu nghĩ.”

Cố Hành Giản cười: “Cố mỗ sẽ không vì sợ hãi bị bêu danh mà không đi làm những việc mình cho rằng xác đáng. Cũng như tướng quân và tôn huynh năm đó ở Hòa Thượng Nguyên, sẽ không bởi vì quân Kim gấp mấy lần mình mà lùi bước. Bất quá tất cả mọi người trên thế gian, đều có lập trường và suy nghĩ của riêng mình, Cố mỗ cũng không cưỡng cầu.”

Ngô Lân duỗi tay vỗ vỗ bả vai Cố Hành Giản: “Hậu sinh khả uý! Chúng ta đi thôi.”

Hạ Sơ Lam và Tư An bưng trà bánh trở về, vừa lúc nhìn thấy Cố Hành Giản và Ngô lân từ trong phòng đi ra. Ngô Lân đi trước một bước, Cố Hành Giản lưu lại nói với Hạ Sơ Lam: “Lam Lam, ta muốn đi phủ nha một chuyến, tối nay chắc sẽ không trở về. Nàng ngủ trước, không cần chờ ta.”

Hạ Sơ Lam phỏng đoán là có việc gấp, cũng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Ngài từ từ.” Sau đó vào nhà lấy áo choàng trên giá đem ra, cẩn thận phủ thêm cho hắn, “Ban đêm đường đi gió lạnh, ngài cẩn thận một chút.”

Cố Hành Giản khép áo choàng, đưa tay sờ sờ gương mặt nàng, xoay người xuống lầu, rời đi cùng Ngô Lân.

Ngoài khách xá, tiếng vó ngựa đều đều nhịp bước dần dần đi xa, ban đêm phảng phất khôi phục lại yên lặng lúc ban đầu.

Chưởng quầy và tiểu nhị từ từ phòng bếp đi ra, thăm dò nhìn nhìn bên ngoài, tiểu nhị nói: “Vừa rồi người tiến vào hình như là Ngô tướng quân? Nhân vật như vậy, sao lại nhận thức người trong khách xá chúng ta? Ban đầu ta còn tưởng gặp phải thổ phỉ.”

Chưởng quầy ngáp một cái nói: “Nói hươu nói vượn, nội thành thành châu sao lại có có thổ phỉ được? Ngươi cho phủ nha là bài trí cho vui à? Chuyện của khách không phải việc chúng ta có thể hỏi, về sau càng thêm cẩn thận hầu hạ là được. Sắc trời không còn sớm, nhanh đóng cửa cho kỹ rồi đi ngủ đi.”

Tiểu nhị vâng dạ, vội vàng đi đóng cửa, thổi tắt đèn.

……

Hạ Sơ Lam nằm ở trên giường lăn qua lộn lại một đêm không ngủ được. Nàng cho rằng Ngô Lân xuất hiện ở thành châu không phải là trùng hợp, nhất định đã xảy ra đại sự gì. Nhưng Cố Hành Giản không nói với nàng, nàng cũng không tiện chủ động dò hỏi. Sau khi hừng đông, bên ngoài đường phố dần dần náo nhiệt lên, có thanh âm người bán hàng rong mời chào khách nhân, còn có thanh âm ngựa xe lui tới.

Hạ Sơ Lam đứng dậy, cảm thấy đầu hơi nặng nề, không quá thoải mái.

Gần đây đều không có khẩu vị gì, nguyệt sự cũng chậm rất lâu chưa thấy. Trên đường nàng đều đúng hạn uống thuốc, nhưng bệnh tình không thấy giảm bớt, ngược lại có xu hướng tăng thêm.

Thân thể này của nàng, chỉ sợ rất khó sinh dưỡng. Nàng từ từ thở dài, chỉ cảm thấy cảm giác muốn nôn đêm qua lại dâng lên, thật vất vả mới áp chế được.

Tư An nghe được động tĩnh trong phòng, bưng thau đồng đi vào, nói với Hạ Sơ Lam: “Vừa rồi có đi xem qua Giang Lưu, hắn đã tỉnh, sốt cũng lui bớt. Sùng Minh và lão gia đi phủ nha, Lục Bình đang chiếu cố hắn, tiểu nhị làm việc trong phòng bếp hỗ trợ đi hiệu thuốc bốc thuốc.”

“Không có việc gì là tốt rồi. Các người cũng nên chú ý chút, nơi này và phía nam thời tiết bất đồng, có chút khô ráo. Ngày thường nhớ uống nhiều nước.” Hạ Sơ Lam vừa rửa mặt vừa nói.

Tư An bưng thau đồng đi, lại giúp Hạ Sơ Lam vấn tóc: “Hiểu được. Chúng ta da dày thịt béo thật ra không sợ, chỉ sợ thân thể ngài chịu không nổi. Lão gia không biết khi nào trở về, lát nữa chúng ta rời khách xá đi ra ngoài tìm sạp hàng nào mở sớm tùy tiện ăn chút ít đi?”

Hạ Sơ Lam gật đầu đáp ứng, sau khi thay y phục chỉnh tề liền đi cùng Tư An xuống lầu.

Canh giờ còn sớm, nhưng những sạp hàng mở sớm bên ngoài đã rất náo nhiệt, không ít người ngồi. Hạ Sơ Lam và Tư An đi đến một sạp hàng đối diện khách xá ngồi xuống, tiểu nhị trẻ tuổi nhiệt tình tiến lên hỏi: “Nhị vị khách quan muốn ăn gì? Bổn tiệm sở trường nhất chính là mì cay.”

“Không cần mì cay, cho chúng ta hai chén mì suông, lại thêm chút dưa muối không cay.” Tư An phân phó nói. Bọn họ là người phía nam, khẩu vị thiên về nhạt, thiên ngọt. Mà người châu lộ này khẩu vị lạị thiên về cay, hơn nữa thích thêm ớt trong các món ăn. Ngày ấy bọn họ vừa tới, đã bị vị cay nồng đậm kia làm sặc chết.

Tiểu nhị vừa nghe khẩu âm liền biết bọn họ không phải người bản địa, miệng liên tục đáp ứng, xoay người bận rộn rời đi.

Tư An lấy đũa từ trong ống trúc, dùng chén nước trong cẩn thận rửa sạch. Bàn bên cạnh vang lên một thanh âm: “Nhìn hai người bên kia, ra đây ăn còn chú ý như vậy, xem mình là công tử nhà giàu à?”

Tư An quay đầu nhìn qua, chỉ thấy là một nữ tử mặc áo váy màu hồng phấn đang nói chuyện. Nàng bất quá mới mười sáu bảy tuổi, tướng mạo mỹ lệ, ánh mắt có chút ngạo mạn. Bên cạnh nàng hai nam tử mặc áo ngắn vải thô ngồi, thân thể đều rất cường tráng.

Nếu là ở Thiệu Hưng, Tư An khẳng định đã cãi lại. Nhưng đây là ở thành châu, trời xa đất lạ, nàng cũng không dám gây chuyện, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng kia một cái, liền quay đầu đi.

Lâm Tử Câm lại nhìn chằm chằm Hạ Sơ Lam, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái. Gã sai vặt này lớn lên thật đẹp vô cùng, làn da tuyết trắng, làn môi đỏ hồng, vành tai giống như hai viên ngọc châu mượt mà. Hơn nữa khí chất thanh lãnh xuất chúng, khách nhân mấy bàn xung quanh đều len lén quan sát hắn. Lâm Tử Câm bĩu môi, trong lòng không thích.

Tiểu nhị bưng lên mì cay bọn họ gọi, không cẩn thận làm đổ một chút dầu, dây trên tay áo nàng ta, Lâm Tử Câm lập tức đứng dậy kêu lên: “Đây là xiêm y ta mới mua, ngươi sao lại làm dơ nó!”

Tiểu nhị vội vàng nhận lỗi: “Tiểu nhân không phải cố ý, thỉnh ngài thứ tội. Để tiểu nhân lau cho ngài.” Nói rồi lấy khăn vải trên vai xuống, muốn lau cho Lâm Tử Câm.

Lâm Tử Câm ngại bẩn né tránh, cả giận nói: “Dầu này có tiếng khó tẩy, lau có ích lợi gì! Ngươi cần bồi thường cho ta một bộ mới, nếu không hôm nay cũng đừng muốn buôn bán gì.”

“Tiểu nhân chỉ là làm thuê, không có tiền a……” Tiểu nhị vẻ mặt đau khổ nói.

Lâm Tử Câm dùng ánh mắt ý bảo hai hạ nhân bên cạnh, bọn họ lập tức đứng lên, xua đuổi khách nhân các bàn xung quanh. Có khách nhát gan lập tức bỏ tiền xuống bàn rời đi, tiểu nhị không ngừng cầu xin, nhưng bọn họ chính là không chịu bỏ qua. Chờ bọn họ tới bàn Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam buông đũa, nói với Lâm Tử Câm: “Không cần khó xử người khác. Y phục của ngươi bao nhiêu tiền? Ta bồi thường cho ngươi.”

Lâm Tử Câm hừ lạnh một tiếng: “Khẩu khí thật lớn, đây chính là tơ lụa thượng đẳng, cha ta cố ý nhờ người từ Giang Nam mua cho ta, ngươi đền nổi sao?”

Hạ Sơ Lam nhìn lướt qua, sau đó nói: “Nhìn vải dệt, màu sắc và hoa văn tơ lụa này của cô nương hẳn là gấm Tứ Xuyên, cũng không phải từ Giang Nam. Màu sắc Tống cẩm và tô cẩm Giang Nam so với cái này nhu hòa hơn rất nhiều, hoa văn cũng tinh mịn hơn. Mà gấm vóc loại này một thất bất quá cũng chỉ ba năm trăm văn, tơ lụa thượng đẳng này của cô, cần bao nhiêu tiền?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.