*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Masha
Cố Hành Giản lúc tới nhìn thấy cửa chưa cài then, liền trực tiếp đi vào. Hắn ngừng ở bên ngoài nhà chính, cảm thấy tùy tiện đi vào thì không tốt, muốn tìm người thông truyền một tiếng, trong lúc vô tình nghe được hai tỷ đệ đối thoại, nội dung còn liên quan tới hắn.
Hắn vốn định tránh đi, vừa lúc bị Lục Bình phát hiện, sau đó Hạ Diễn liền chạy ra.
Hắn ở quan trường lâu ngày, luôn nhất quán vui buồn không hiện ra mặt, một chút cũng không làm người khác phát giác hắn vừa mới nghe góc tường không được tự nhiên.
“Tiên sinh, tùy tùng ngài tới đưa dược, ta cho rằng mấy ngày sau mới có thể thấy ngài. Ngài không yên lòng chúng ta sao?” Hạ Diễn lôi kéo tay Cố Hành Giản, ngửa đầu hỏi.
Cố Hành Giản kỳ thật không am hiểu giao tiếp cùng người khác, đồng liêu hoặc là cấp dưới phần lớn sợ hãi hắn, bên người trừ bỏ Sùng Minh và Nam bá cũng không có người nhà, chỉ có huynh trưởng Cố Cư Kính. Nhưng Cố Cư Kính lời tới cùng hắn lui, cũng cố tình lưu ý đắn đo đúng mực, sợ chọc hắn phiền chán. Chỉ có đứa nhỏ này, một tấm lòng son, không chút nào che dấu niềm yêu thích đối với hắn.
Hắn nghe huynh trưởng nói, thời điểm năm đó chật vật chạy về phía nam, từng nhận ân tiếp tế của người chưa từng quen biết Hạ Bách Thịnh. Từ trên người đứa nhỏ này ít nhiều có thể cảm giác được phụ thân hắn hẳn là một người ấm áp. Nếu không huynh trưởng sẽ không nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên, lần này tới Thiệu Hưng, còn cố ý đi Hạ gia nhìn một lần.
Hắn nhàn nhạt cười: “Đến đây để nhìn xem mọi người còn thiếu gì không.”
“Không thiếu, trong phòng bếp dầu muối đều có, đồ vật khác càng không cần phải nói.” Hạ Diễn lôi kéo Cố Hành Giản vào nhà, thỉnh hắn ngồi xuống, “Tiên sinh ngồi nói chuyện với tỷ tỷ một chút, ta phải về phòng đọc sách.” Nói xong đi đến bên giường cầm lấy sách, hướng Hạ Sơ Lam nháy nháy mắt, nhanh như chớp chạy đi.
Tư An cũng kéo Lục Bình ra bên ngoài, nói với Hạ Sơ Lam: “Nô tỳ đi pha trà mang tới.”
Trong phòng nháy mắt người đi hết sạch. Hạ Sơ Lam đè lại trán, bọn họ biểu hiện rõ ràng đến vậy, hắn sẽ không phát hiện sao?
Giường và bàn cách nhau chỉ vài bước, không có bình phong che chắn, cho nên tầm mắt thực dễ dàng chạm nhau. Hạ Sơ Lam chân tay luống cuống trong chốc lát, giả vờ cúi đầu mang giày, cố gắng không lúng túng, không nghĩ tới người nọ thế nhưng chủ động đi đến, ngừng ở trước mặt nàng.
Giày da màu đen không nhiễm một hạt bụi, hình như là mới tinh. Vạt dưới áo choàng lại có chút sờn.
Hai tay nàng nắm lấy mép giường, tim bất chợt đập nhanh hơn, không dám ngẩng đầu. Hắn lại đây làm gì?
“Nàng tốt hơn chưa?” Cố Hành Giản cúi đầu hỏi. Nàng còn mặc nam trang, tóc rối tung, đỉnh đầu có phát toàn (1) rất nhỏ, trắng đến bắt mắt, chọc người đi sờ một cái. Một búi tóc nho nhỏ, cảm giác làm cho người ta thương yêu.
“Khá hơn nhiều, cảm ơn tiên sinh hỗ trợ tìm chỗ ở.” Hạ Sơ Lam tận lực làm thanh âm nghe vững vàng như ngày thường. Nàng rất muốn coi hắn như Lục Ngạn Viễn, Hàn Trạm hay bất kì ai khác, như vậy nàng có thể nhẹ nhàng tự nhiên mà ứng đối, đáng tiếc hắn không phải.
Hắn là người nàng cầm lòng không được muốn lại gần. Sợ thân cận quá lại chọc hắn phiền chán, sợ cách quá xa lại không chạm vào được, lo được lo mất.
Cố Hành Giản nói: “Trên mặt nàng cần bôi chút thuốc dán, nếu không ngày mai có thể sẽ nghiêm trọng.”
Hắn nói xong, một bàn tay trắng nõn đưa đến dưới mí mắt nàng, trong lòng bàn tay nắm một bình sứ ngọc và một phiến trúc. Tay hắn thật rất đẹp, trắng nõn trơn bóng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Nàng chưa từng gặp qua bàn tay đẹp mắt như vậy, những bàn tay chuyên cầm dao giải phẫu, đánh đàn dương cầm, cũng không thể sánh bằng. Thậm chí, nàng nghĩ đến khi bàn tay này chạm vào, không biết sẽ có loại cảm giác gì.
Nàng hung hăng nhắm chặt mắt, không biết mình miên man suy nghĩ cái gì nữa, cầm bình sứ, thuận miệng hỏi: “Tiên sinh, dược này dùng như thế nào? Ta không biết.”
……
Trong phòng vô cùng an tĩnh, không khí lại có chút ái muội. Hai người ngồi ở bên cạnh bàn, Cố Hành Giản dùng trúc phiến bôi thuốc dán trong suốt lên mặt Hạ Sơ Lam, biểu tình nghiêm túc chuyên chú.
Hạ Sơ Lam buông rũ hàng mi, mặt dường như càng đỏ hơn vừa rồi. Nàng chỉ thuận miệng hỏi, thỉnh giáo một chút thuốc dán này nên sử dụng như thế nào, không nghĩ tới hắn lại tự mình bôi dược cho nàng.
Giữa hai người chỉ có khoảng cách không đến một cánh tay, hơi thở hắn nàng có thể tinh tường cảm nhận được. Ấm áp, mang theo một chút mùi đàn hương.
Trên mặt thuốc mỡ lạnh lẽo mà thẩm thấu qua làn da, đau đớn cũng giảm bớt. Nhưng nàng lại cảm thấy nóng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, trộm nhìn hắn một cái, vẫn bộ dáng vân đạm phong khinh như cũ, cũng không có bất kì dị thường nào.
Nàng ngượng ngùng mà nghĩ, có lẽ trong mắt hắn, mình là một người bình thường hay bệnh hoạn thôi. Có lẽ người hay bệnh hoạn cũng không phải, mà là chó nhỏ mèo nhỏ bị thương.
Nàng hít một hơi, hỏi: “Vì sao phải gạt ta đã thành gia?”
Cố Hành Giản không nghĩ tới nàng đột nhiên đặt câu hỏi, tay gần như không thể suy xét mà dừng lại, ngón tay đụng phải hàng mi chớp nhẹ của nàng, hai người đều cứng đờ. Nàng ngọc tuyết chi dung, khuynh quốc chi sắc, đừng nói là Lục Ngạn Viễn không thể nào kháng cự, thế gian chỉ sợ không có nam nhân nào có thể kháng cự.
Hắn vừa rồi cũng là nhất thời hồ đồ mới bôi dược cho nàng, lúc này lại có chút hối hận. Cái khoảng cách này thật sự quá mức nguy hiểm, nguy hiểm đến mức lý trí muốn thoát ly sự khống chế của hắn.
Tâm tư hỗn loạn, không thể nào loại trừ tạp niệm.
Hạ Sơ Lam thấy hắn không trả lời, khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy trên cổ tay hắn đeo một chuỗi Phật châu, phần tua rua màu lam, theo động tác hắn nhẹ nhàng đong đưa. Nàng nghĩ thầm thật giống hòa thượng ăn chay niệm phật, nếu không phải như thế, cũng sẽ không đến bây giờ còn chưa thành gia.
Cố Hành Giản bôi xong dược, lập tức đứng dậy thối lui về sau một chút: “Đã xong. Tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai có thể khỏi hẳn.”
Hạ Sơ Lam không khẩn trương như vừa rồi nữa, xoay người lấy khăn sạch đưa qua: “Đa tạ tiên sinh, thỉnh lau tay.”
Cố Hành Giản sửng sốt một chút, tiếp nhận khăn trầm mặc lau. Nàng phát hiện thói quen của mình khi nào? Nàng thật quan sát kỹ càng, tâm tư tinh tế.
Lúc này, ở ngoài cửa Hạ Diễn thò đầu nhỏ vào: “Tỷ tỷ, đệ có thể vào không?”
Hạ Sơ Lam cười nói: “Vào đi.”
Hạ Diễn ôm sách đi đến trước mặt Cố Hành Giản: “Tiên sinh tặng sách ta đã xem hết, chẳng qua có mấy chỗ khó hiểu, có thể thỉnh giáo ngài hay không?”
Cố Hành Giản gật đầu, Hạ Diễn liền đem sách bày ở trên bàn, ngửa đầu hỏi.
Cố Hành Giản một lần nữa ngồi xuống, ngón tay chỉ trang sách, kiên nhẫn giảng giải. Hắn nói chuyện thanh âm nhẹ nhàng chui vào lỗ tai, dễ nghe như tiếng nước chảy róc rách. Ánh chiều tà hoàng hôn dừng ở trên người hắn, Hạ Sơ Lam bỗng nhiên sinh ra loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng, nguyện cùng quân cùng lão.
Nàng phát hiện chính mình không hiểu vì sao cứ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, vội vàng thu hồi ánh mắt, vỗ lên trán. Diện mạo người này rõ ràng không phải đẹp đến mức kinh diễm, nhưng giơ tay nhấc chân, lại có loại mị lực làm người hướng về. Cũng không biết sống đến tuổi này, rốt cuộc đã lừa đi bao nhiêu tiểu cô nương tình đầu sơ khai.
Nàng rời khỏi phòng, đi xem nha đầu Tư An kia rốt cuộc pha trà pha tới tận đâu.
Hạ Diễn mới đầu chỉ đoán được tiên sinh bác học, nghe xong trong chốc lát, đã hoàn toàn chìm đắm trong lời giảng của Cố Hành Giản, hoàn toàn quên vấn đề ban đầu của mình là cái gì. Cậu còn chạy đi cầm giấy bút tới, vừa nghe vừa nghiêm túc ghi chép.
Cho đến khi trời tối hẳn, Cố Hành Giản cúi đầu ho khan một tiếng, Hạ Diễn đang say mê mới hồi phục tinh thần lại, duỗi tay vỗ lưng cho hắn: “Là ta không tốt, làm tiên sinh mệt mỏi.”
Cố Hành Giản khoát tay, hắn cũng thật lâu chưa giảng nhiều như vậy. Lần trước bị người đuổi theo hỏi chuyện, hay là năm trước ở Thái Học giảng bài, vốn chỉ định nói một canh giờ, sau hai canh giờ đám người cũng không chịu tản đi. Cuối cùng vẫn phải xuất động cấm quân, hắn mới có thể thoát thân.
Thế nhân đuổi theo tâng bốc hắn hơn phân nửa do hắn năm đó không có danh tiếng gì lại có thể một sớm khoa cử thành danh, cho đến khi thành Tể tướng truyền kỳ, hy vọng ít nhiều có thể từ việc nghe hắn giảng bài rồi được hắn dẫn dắt. Con người hắn, kỳ thật cũng không thích danh lợi giả dối, càng không thích những người bảo sao hay vậy mà theo đuôi xu nịnh hắn. Chi bằng giống như bây giờ dạy thật tốt cho một người, có cảm giác thành tựu hơn.
Hạ Diễn cũng biết bổ thí rất khó, nhưng những câu giảng của tiên sinh dường như đều là những điểm mấu chốt. Tài học của cậu so với hài tử cùng tuổi đã xem như xuất sắc, chẳng qua ngày thường đi học thường thu liễm bớt, người trong tộc học mới cảm thấy cậu đi khảo bổ thí là chuyện cười.
Hạ Sơ Lam tiến vào nói: “Diễn Nhi, hôm nay đến đây thôi. Tiên sinh nên trở về nghỉ ngơi.”
Hạ Diễn đứng lên, đối với Cố Hành Giản bái thật sâu: “Tài học tiên sinh thật khiến người ngưỡng mộ, nếu không phải…… Nhất định khẩn cầu tiên sinh thu ta làm đồ đệ. Từ trước chỉ biết là Cố tướng chính là người tài đương thời đứng đầu thiên hạ, hôm nay cảm thấy tiên sinh cũng không nhường một tấc.”
Cố Hành Giản sửng sốt, sau đó đột nhiên cười nói: “Thu ngươi làm đồ đệ chỉ sợ không được. Sau này nếu ngươi có chỗ nghi vấn, cứ việc hỏi.”
Hạ Diễn tuy nghe câu không thể thu đồ đệ mà thoáng tiếc nuối, cảm thấy chính mình tài sơ học thiển, không có tư cách bái sư. Nhưng nghĩ lại, không thành sư phụ, có thể làm tỷ phu, tóm lại đều là người một nhà. Cậu bình thường trở lại, khẩn cầu Cố Hành Giản lưu lại cùng ăn bữa cơm, biểu lộ lòng biết ơn.
Cố Hành Giản còn chưa mở miệng, Hạ Sơ Lam đã nói: “Diễn Nhi, tiên sinh ăn chay. Chỉ sợ đồ ăn bình thường ngài ăn không quen.”
Hạ Diễn hiểu chuyện gật đầu: “Thì ra là thế, ta đây không lưu tiên sinh nữa, tiên sinh nhanh về nhà đi.”
Cố Hành Giản tới nửa ngày, vốn cho rằng có thể có một bữa cơm ăn, cơm rau dưa cũng tốt. Nào biết người ta căn bản không có ý định lưu hắn lại, dở khóc dở cười, chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Lục Bình đưa hắn ra cửa, lại lần nữa nói lời cảm tạ: “Chỗ ở và chuyện của cô nương hôm nay ta xin đa tạ tiên sinh. Về sau tiên sinh nếu có việc, tiểu nhân nguyện khuyển mã chi lao.”
“Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc đến.” Cố Hành Giản quay đầu lại dặn dò nói, “Buổi tối nhớ rõ cài kỹ then cửa. Trong viện đều là cô nương hài tử, ngươi cảnh giác chút.”
“Tiểu nhân nhớ kỹ.”
May mắn tư dinh Cố Hành Giản cách nơi này chỉ có một con phố, bằng không chờ hắn về đến nhà, chỉ sợ sớm đã bụng đói kêu vang. Nam bá và Sùng Minh đều cho rằng hắn không trở lại dùng cơm chiều, đã thu dọn bàn ăn, nghe hắn nói muốn ăn cơm, Sùng Minh không khỏi nói: “Người nhà kia sao lại làm vậy? Ngài vì bọn họ bận trước bận sau, một bữa cơm cũng không cho ngài ăn?”
Cố Hành Giản cũng không biết nói gì, lại có chút buồn cười, nàng là cố ý đi?
Nam bá thực nhanh đi phòng bếp hâm đồ ăn, bày ở trên bàn, hỏi: “Ngài quan phục nguyên chức, có nên báo cho nhị gia còn có Cố gia bên kia một tiếng? Lão phu nhân bà……”
Cố Hành Giản không tiếp lời, ngồi xuống lẳng lặng ăn cơm.
Nam bá thở dài, lại hỏi: “Vậy chúng ta có cần chuyển về tướng phủ không? Bên này cách nội thành quá xa, vạn nhất trong cung có chuyện gì, hoặc là có chiếu lệnh công văn muốn ngài ký tên, cũng không tiện. Cũng may đồ đạc của chúng ta cũng không nhiều lắm, chỉ cần một hai ngày là dọn xong.”
“Chờ bổ thí kết thúc đi.” Cố Hành Giản nhẹ nhàng nói.
Nam bá cho là tế tửu Quốc Tử Giám lại giống như năm rồi mời tướng gia tham gia chấm bổ thí, cũng không nghĩ tới chuyện khác. Chỉ có Sùng Minh lắp bắp kinh hãi, cách ngày bổ thí kết thúc còn tới nửa tháng, mỗi ngày đi nội thành đều cần hơn một canh giờ. Tướng gia không mệt?
Cố Hành Giản ăn qua cơm chiều, hỏi: “Sùng Minh, ta nhớ rõ mỗi năm sau sinh nhật Thôi Phủ Quân, Lưu Phúc phường bên kia đều tổ chức hội phơi sách, năm nay cũng như cũ?”
Sùng Minh trả lời: “Không nghe nói hủy bỏ. Ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm.”
Cố Hành Giản gật đầu nói: “Nếu chưa hủy bỏ, ngươi chuyển lời cho nhị gia, nói ta muốn cho hai người đi vào.”
(1) Phát toàn: là cái dùng để búi tóc thời xưa, như hình minh họa của anh Dĩnh dưới đây.