Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 52



Editor: Masha

Sau giờ ngọ, ngày còn hơi nóng, du khách trên đường vì tránh mặt trời chói chang, hiếm khi đi lại, chỉ có trước sạp bán nước lạnh năm ba người vây quanh, mua thức uống giải nhiệt. Thị nữ ôm đồ tới tướng phủ, người gác cổng không cho nàng đi vào, chỉ bảo nàng để đồ lại.

Nàng run rẩy nói: “Lão phu nhân còn muốn nô tỳ truyền đạt một câu. Muốn tướng gia trong vòng 10 ngày lựa ra một người, nếu không liền…… Tuyệt thực.”

Thủ vệ và người gác cổng nghe xong hai mặt nhìn nhau, thị nữ không dám ở lâu, lập tức liền cáo từ.

Nam bá đang ở trong viện chăm sóc hoa cỏ, thời tiết nóng bức, hoa hoa thảo thảo cũng không có tinh thần gì. Ông nghe được thủ vệ bẩm báo, lắc đầu: “Đồ vật thì lưu tại chỗ người gác cổng đi, tướng gia sẽ không xem. Còn lời lão phu nhân nói, tối nay ta đi truyền đạt.”

Thủ vệ thấy Nam bá bộ dáng thờ ơ, cũng không dám nhiều lời.

Nam bá vừa tưới nước cho hoa vừa nghĩ, lão phu nhân thật sự có hơi được một tấc lại muốn tiến một thước. Tuy nói muốn tướng gia thành thân không sai, nhưng lấy chuyện tuyệt thực uy hiếp, truyền tới tai ngôn quan, lại trêu chọc phiền toái không nhỏ cho tướng gia. Mấy năm nay tướng gia ngoài mặt không nói, trong tối ngoài sáng đều giữ gìn Cố gia, nếu không hiện tại lão phu nhân sao có thể sống yên ổn qua ngày?

Ông buông gáo múc nước xuống, phủi tay, chắp tay đi đến phòng Cố Hành Giản.

Vi Từ đang ấn các nơi trên người Cố Hành Giản, kiểm tra tình trạng khôi phục nội thương, sau đó ngồi xuống nói: “Tướng gia hẳn là biết, thân thể chính mình vốn yếu hơn một chút so với thường nhân, khôi phục cũng tương đối chậm. Băng gạc tay trái có thể bỏ, nhưng cầm bút quá nhiều vẫn không tốt. Tay phải chờ mười ngày sau, hạ quan lại đến tháo băng. Ngài ngàn vạn chú ý, đừng mệt nhọc quá độ.”

Cố Hành Giản gật đầu nói: “Ta biết. Y quan trở về liền nói với Hoàng Thượng ta hồi phục cũng khá rồi.”

Vi Từ chắp tay nói: “Tướng gia yên tâm, hạ quan hiểu được.”

Cố Hành Giản lại nghiêng đầu nhìn Sùng Minh liếc mắt một cái, Sùng Minh hiểu ý, đi ra ngoài đóng cửa lại. Chờ trong phòng không còn người khác, Cố Hành Giản mới hỏi: “Thân thể Hoàng Thượng, rốt cuộc như thế nào? Thật sự khó có con nối dõi?”

Vốn đây là bí mật thiên gia, nói ra muốn chém đầu. Nhưng Vi Từ cũng không dám lừa gạt Cố Hành Giản, nói: “Quan gia tuổi tác lớn, thêm nữa tình trạng thân thể đích xác không tốt. Y quan Hàn lâm viện và Thái y cục thương lượng thật lâu, cũng vẫn luôn dâng thuốc bổ, nhưng cho dù hậu phi lại có thai, trăm cay ngàn đắng mà sinh hạ, cũng sẽ chết yểu như nhi tử Mạc Quý Phi. Hơn nữa quan gia gần đây đã bắt đầu nảy sinh thoái ý, còn nói cho Hoàng Hậu, trong cung không hề nạp tân nhân. Tướng gia ngài nên sớm làm tính toán.”

Cố Hành Giản trầm ngâm một hồi lâu. Đối với người chấp chính mà nói, việc thiên tử ủng hộ và duy trì trực tiếp quan hệ đến thời gian hắn chấp chính và hiệu quả sau khi thi hành biện pháp chính trị. Cố Hành Giản có thể ngồi ổn trung thư chi vị, cũng phần lớn nhờ hoàng đế luôn duy trì.

Hoàng Thượng đã già, Cố Hành Giản lại còn đang độ tuổi xuân, chờ Hoàng Thượng thoái vị hoặc băng hà, hắn còn phải chấp chính trung tâm, ai trở thành quân chủ kế nhiệm có vẻ đặc biệt quan trọng. Một vị An Bình quận vương, một vị Phổ An Quận Vương, thời trẻ đều bị Hoàng Thượng sung quân đến nơi khác, hai người hiện giờ như thế nào cũng chưa biết được…… Hắn đích xác nên sớm làm tính toán.

Cố Hành Giản bảo Sùng Minh đưa Vi từ ra phủ, Nam bá đem trà bánh bưng vào, đem sự tình người Cố gia bẩm báo một chút, cuối cùng còn nói: “Lão phu nhân hẳn là chỉ nói ngoài miệng, không đến mức thật sự như thế.”

Đáy mắt Cố Hành Giản hiện lên một tia lãnh ý, bà không chỉ là nói mà thôi. Thời trẻ bên kia cũng thúc giục hôn sự của hắn, nhưng mỗi lần đều không giải quyết được gì, lần này bỗng nhiên gấp như vậy, nhất định có kỳ quặc. Hắn cũng lười nghĩ xa lại là ai thổi gió bên tai bà, không phải muốn hắn thành gia sao? Mười ngày sau cho bà một công đạo là được.

Mỗi lần nhắc tới Cố gia, tâm tình Cố Hành Giản đều không tốt. Nam bá thở dài, ông không hy vọng tướng gia cùng người trong nhà nháo đến bế tắc như vậy, mỗi năm trừ tịch nhà người khác đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có tướng gia một người lạnh lẽo. Nhưng trừ bỏ nhị gia bên ngoài, lão phu nhân và Tứ nương tử đích xác đều không phải đèn cạn dầu, chẳng trách tướng gia không thích.

“Ông phái người đi hỏi thăm một chút, Hạ Bách Thanh ở tại nơi nào.” Cố Hành Giản đứng dậy phân phó nói.

Nam bá ngẩn người: “Tướng gia, không biết vị Hạ Bách Thanh này là……?”

Cố Hành Giản vừa rồi bị chọc tức, nhất thời cũng chưa nói rõ ràng, bổ sung: “Tam thúc của Sơ Lam, phán quan tân nhiệm Lâm An thị thuyền tư.”

Hóa ra là tam thúc Hạ cô nương, Nam bá liên thanh đáp: “Vâng, tôi đi liền.”

***

Qua hai ngày, Lâm An rốt cuộc hạ trận mưa, thời tiết nóng tản đi một chút. Hạ Bách Thanh đi thị thuyền tư bái kiến trưởng quan, Chuyển vận sử kiêm nhiệm Thị thuyền sử đối với ông thập phần nhiệt tình, vừa thấy mặt liền xưng huynh gọi đệ. Còn hỏi ông chỗ ở có cái gì khó khăn hay không, có thể giúp đỡ giải quyết.

Hạ Bách Thanh trước kia ở Tuyền Châu thị thuyền tư chỉ là quan công sự rất nhỏ, Ngô Chí Viễn không nhất định có thể mỗi ngày nhìn thấy ông. Chuyển vận sử là đại quan chính tam phẩm, làm Thị thuyền sử cũng chỉ là tạm thời. Mà phán quan chỉ thấp hơn Thị thuyền sử một bậc, trên thực tế ông là trưởng quan thị thuyền tư.

Hạ Bách Thanh không bởi vậy mà đắc chí, ngược lại cảm thấy trên vai gánh nặng càng lớn. Thị thuyền tư là quốc chi môn hộ, năm gần đây nạp thuế má chiếm tỉ trọng rất lớn trong tài chính quốc gia và thuế vụ, tiền nhiệm Thị thuyền sử chính là đang sống sờ sờ mệt nhọc quá độ chết khi nhậm thượng, cho nên ông càng phải làm tốt chức quan ở biên giới này.

Ông từ Thị thuyền tư trở về, Hạ Diễn đã đổi sang trang phục mới tinh của Thái Học, đang hướng Liễu thị và Hạ Tĩnh Nguyệt bái biệt. Hôm nay cậu nhập Thái Học, phải có một đoạn thời gian không được gặp nhau.

Hạ Bách Thanh và Hạ Sơ Lam cùng nhau đưa cậu đi trước. Cậu ngồi trong xe ngựa, hai tay nắm lại trong tay áo, không giống ngày thường nói nhiều, có hơi khẩn trương, còn có vài phần chờ mong. Cũng không biết bạn học và các lão sư dễ ở chung hay không.

Xe ngựa đến phụ cận Tam Quan Trạch liền không qua được, trên đường tất cả đều là xe ngựa và cỗ kiệu, tiến lên thật sự chậm. Bởi vì Thái Học và Quốc Tử Học nhập học cùng ngày, Quốc Tử Học lại đều là quan lớn đệ tử, trên đường tràn ngập tiếng mắng của tôi tớ.

Hạ Bách Thanh bảo hai tỷ đệ xuống xe, cùng nhau đi bộ. Nhập học phải đi Quốc Tử Giám bái Văn Tuyên Vương, trước Quốc Tử Giám hai hàng xếp dài, Thái Học bên trái, Quốc Tử Học bên phải. Hạ Diễn nhỏ người, đứng trong đội ngũ đã bị chìm ngập.

Học sinh Quốc Tử Học bên kia vênh vang đắc ý, không để ý lẫn nhau, chỉ có ngày thường quen biết mới có thể nói hai câu. Bọn họ đối với Thái Học học sinh khịt mũi coi thường, mà Thái Học sinh phần nhiều là bình dân đệ tử, đối với sự vật chung quanh tràn ngập tò mò, vội vàng nhận thức tân bằng hữu, ríu rít thực náo nhiệt.

Nguyên bản Hạ Bách Thanh cùng Hạ Sơ Lam phải đi, trong đám người bỗng nhiên nổi lên rối loạn.

Một thiếu niên ngồi trên mặt đất, bên cạnh còn vây quanh mấy học sinh kiêu căng ngạo mạn, một kẻ nói: “Ngươi là loại người hạ tiện, sao dám đẩy chúng ta học sinh Quốc Tử Học khỏi hàng!”

“Ta, ta chỉ là vô ý.” Trên mặt đất thiếu niên nhát gan nói.

“Câm miệng! Ta cho ngươi nói chuyện sao?” Người nói chuyện nọ hung hăng đạp lên chân thiếu niên, thiếu niên đau đến kêu to.

Con cháu nha nội ngày thường ở trong nhà quen hoành hành ngang ngược, người trong nhà đưa bọn họ tới đọc sách, hơn phân nửa là muốn cho bọn họ tu thân dưỡng tính, nơi nào thật sự trông cậy vào bọn họ học được thứ gì. Học sinh Thái Học bên này phần lớn sợ hãi bọn họ, không người nào dám quản chuyện này. Hạ Diễn từ trong đám người chui ra, nâng thiếu niên trên mặt đất dậy, thiếu niên nói thanh tạ, đám người kia lại vây quanh bọn họ không cho đi.

“Nha, hảo giảng nghĩa khí a. Ngươi dám làm chỗ dựa cho quỷ mít ướt này? Người nọ nhướng mày nói.

Hạ Diễn nhìn bọn họ nói: “Các ngươi làm gì khi dễ người? Vị tiểu ca ca này chỉ là vô tâm sơ suất.”

“Còn dám mạnh miệng?” Người nọ duỗi tay hung hăng đẩy bả vai Hạ Diễn, trực tiếp đẩy cậu ngã trên mặt đất: “Ngươi tính là thứ gì? Biết ta là ai không? Ta chính là người nhà mẹ đẻ Ngô Hoàng Hậu, ngươi dám chọc ta?”

Hạ Diễn thở phì phì mà nhìn hắn, từ trên mặt đất bò lên, không cam lòng yếu thế nói: “Ngô Hoàng Hậu là quốc mẫu, đoan trang hiền đức, là nữ tử mẫu mực thiên hạ. Nhà ngài sao có thể có loại vãn bối như ngươi ỷ thế hiếp người!”

“Sách, tiểu tử ngươi chán sống đúng không? Huynh đệ đâu, cho hắn chút giáo huấn.”

Thiếu niên họ Ngô kia phân phó tả hữu, nhìn dáng vẻ muốn đánh Hạ Diễn. Thiếu niên vừa rồi bị đánh hộ ở trước người Hạ Diễn: “Hắn tuổi tác còn nhỏ như vậy, thỉnh cầu các ngươi không cần đánh hắn.”

“Ta không sợ.” Hạ Diễn lớn tiếng nói, “Đều là quốc học đệ tử, không phân cao thấp sang hèn. Các ngươi đánh người chính là không đúng!”

Các thiếu niên Thái Học thấy hắn dũng cảm không sợ cường quyền khích lệ, sôi nổi mở miệng nói: “Đúng vậy, các ngươi dựa vào cái gì đánh người!”

“Xem thường chúng ta dễ khi dễ sao? Về sau làm quan còn không biết ai phải hướng ai hành lễ đâu!”

Nhóm tốt lại Quốc Tử Giám nhìn thấy trước cửa cãi cọ ồn ào, đi xuống duy trì trật tự, sao biết những học sinh nha nội đều mang theo tay chân hộ viện, tốt lại Quốc Tử Giám không ngăn được. Hạ Bách Thanh cùng Hạ Sơ Lam vội vàng đi qua, người đánh nhau thành một đoàn, lại mặc trang phục đồng dạng, căn bản phân không rõ ai là ai.

Trong hỗn loạn, Hạ Sơ Lam không biết bị ai đẩy mạnh, té ngã trên mặt đất.

Nàng đang muốn bò dậy, lại cảm thấy đầu hơi choáng váng, đè lại trán. Lúc này, khuỷu tay được người đỡ, kéo nàng từ trên mặt đất lên. Nàng ngẩng đầu nói lời cảm tạ, nhìn thấy một thân ảnh huyền sắc thập phần cao lớn, sườn mặt lạnh lùng cương nghị, anh tuấn vô cùng, là Tiêu Dục. Mười mấy người mặc huyền y mang bội kiếm vọt vào trong đám người ầm ĩ, trong chốc lát liền chế phục những tay chân đó. Tiêu Dục nhíu mày quát: “Đều dừng tay cho ta!”

Giọng nói của hắn như chuông đồng, lại mang theo uy thế cường đại, bốn phía lập tức an tĩnh.

“Biểu ca!” Thiếu niên họ Ngô họ chạy đến trước mặt Tiêu Dục, tựa hồ tìm được chỗ dựa, uy phong lẫm lẫm nói với mọi người, “Đây là biểu ca ta, trưởng quan Hoàng thành tư. Các ngươi dám trêu ta, hết thảy chết chắc rồi!”

Hoàng thành tư ba chữ này nói ra, ý nghĩa huyết tinh tàn khốc, tất cả mọi người run lên.

Tiêu Dục nắm cổ áo hắn, lập tức xách hắn lên, lạnh lùng nói: “Ngô Tông Tiến, cậu để ngươi tiến Quốc Tử Học đọc sách, không phải để ngươi gây chuyện thị phi, ngươi thành thật cho ta. Lại là ngươi gây chuyện?”

“Ta không có!” thiếu niên kêu Ngô Tông Tiến vội vàng nói một tiếng, duỗi chân đạp vội la lên: “Biểu ca, ca mau buông ta xuống, như vậy mất mặt lắm!”

Tiêu Dục theo lời buông lỏng tay, Ngô Tông Tiến liền nhanh như chớp chạy về trong đội ngũ.

Lúc này, Tế Tửu và đám người từ Quốc Tử Giám nghe tin đi nhanh ra tới. Tế tửu tiến lên bái Tiêu Dục nói: “Không biết Đề Cử đại nhân giá lâm Quốc Tử Giám, có việc gì phải làm sao?”

Tiêu Dục khoanh tay nói: “Không có việc gì. Biểu đệ ta hôm nay nhập học, lại đây nhìn xem. Tại cửa Quốc Tử Giám cãi cọ ồn ào, không ra thể thống gì.”

“Vâng, chuyện trong tệ giám hạ quan sẽ xử lý tốt, không nhọc đại nhân lo lắng.” Tế tửu nói. Hắn không thích người Hoàng thành tư, cả ngày làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược, khiến cho mọi người đều sợ hãi bọn họ.

Tiêu Dục lại quét mắt qua Ngô Tông Tiến một cái, Ngô Tông Tiến chạy nhanh trốn trong đám người, Tiêu Dục liền mang thủ hạ đi.

Sùng Minh vốn muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Dục tới, lại lui trở lại ngõ nhỏ, nhàn nhạt cười một chút. Bên kia bọn học sinh đều lục tục tiến vào Quốc Tử Giám, hắn mới xoay người rời đi. Tướng gia không yên tâm, cố ý kêu hắn tới xem một cái. Không nghĩ đến tiểu tử Hạ Diễn này còn rất có cốt khí, nếu nói ra tên tướng gia, phỏng chừng những người đó cũng không dám khi dễ hắn.

Nhưng hắn không hề nói. Đứa nhỏ này về sau, hẳn là sẽ có tiền đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.