Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 20: Mặc nghiêm



Dương Hạ Vũ đến công ty nhanh trong chớp mắt, hắn sửa sang lại bộ quần áo chỉnh tề và rồi mâu quang hắn lướt nhìn cô thư ký xinh đẹp bên cạnh, cô vô ý quyến rũ hé mở đôi môi căng mộng, thật hoàn hảo, đáng yêu. Vũ đưa tay xoa nhẹ cằm dưới của cô, đôi má khẽ ửng hồng trong sự mụ mị và mê hồn làm sao:

- Hạnh Trang, chúc tôi may mắn đi.

Hạnh Trang nhướng người lướt nhẹ nụ hôn lên môi hắn như một lời chúc tuyệt hảo, Hạ Vũ vân vê cánh môi mềm mại của cô, ánh mắt sáng quắt như một loại ham muốn thèm thuồng. Hoa Thiên Tuyết và Lưu Hạnh Trang chẳng khác nhau bao nhiêu, Tuyết e dè, lãnh đạm kiêm phần yếu đuối. Trang thì thục nữ hơn, cô cũng yếu đuối nhưng không hề lãnh đạm, từ cô luôn tỏa ra sự quyến rũ của loài hoa anh túc và trong những cái thèm khát nơi đàn ông là nỗi dục vọng.

Hiện tại Tuyết đang mang thai, đứa con của hắn đang lớn dần trong thân thể người hắn yêu thương cũng như một sủng vật luôn bình lặng bên cạnh hắn. Hạnh Trang thì sao? Cô quá xinh đẹp trên cái giá mục rữa chỉ để ngắm nhìn, Hạ Vũ chưa bao giờ bỏ qua một con mồi béo bở như thế và tất nhiên trong một lúc nào đó hắn chắc chắn mang cô lên giường, cô sẽ đạt được khoái cảm, say đắm không thể rời khỏi hắn như tất cả người con gái khác.

- Em luôn biết cách khiến tôi vui lòng.

Vẫn giữ nguyên dáng vẻ e dè, cô gật nhẹ đầu, vành tai đỏ ửng trong như thiếu nữ đồng trinh, đôi tay cấu nhẹ váy áo, ánh mắt mơ màng nhìn xuống đôi bàn chân nhỏ bé, trắng muốt. Dương Hạ Vũ chỉnh lại cà vạt, thấy mình khá ổn, lòng thở phào bước vào phòng họp.

Khóe môi nâng cao, khí chất quý phái như một người đàn ông chững chạc đủ tài năng để bức phá những trở ngại trong vài phút nữa. Khuôn mặt anh tuấn, băng lãnh nhưng không kém phần dịu dàng, đưa mắt hắn nhìn thẳng vào người đang ngồi chiễm trệ trên chiếc ghế đối diện hắn. Hạ Vũ hơi nheo mắt, cau mày nhìn người ấy, đó là một chàng trai tầm hai mươi, so với tưởng tượng của Vũ thì người này trẻ quá mức cho phép, cái khí chất từ anh ta xem ra cũng không hề thua kém Dương Tính bao nhiêu.

Bước đến gần, mọi người cùng đứng dậy chào hắn và anh ta cũng vậy, Vũ có phần dè chừng vì ánh mắt ấy đang xoáy vào hắn một cách bình thản, không hề gợn sóng mà như một tấm gương vô hồn vô phách.

- Rất vui vì tập đoàn Mặc đã xem xét lại hợp đồng. Hôm nay thay mặc tập đoàn Dương cũng như cha tôi, Tôi là Dương Hạ Vũ rất hân hạnh được ngồi ở vị trí này, cùng chung một ý tưởng phát triển cho tương lai của cả hai tập đoàn.

Ăn nói thì phải gọi Hạ Vũ một tiếng sư phụ rồi, miệng lưỡi hắn trước giờ rất dẻo dai và sao nhỉ? Tâng bóc chính mình cũng như người bên cạnh. Nâng khóe môi lên cao, anh ta trong thật hảo như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ, ánh mắt sắc bén đảo đến người đối diện:

- Gọi tôi là Mặc Nghiêm, những điều khoản, tôi đã xem rất kỹ càng, hiện tại chỉ đến để ký.

Quả thực việc này quá suôn sẻ, từ cái cuộc gặp lẫn một chữ ký, có phải thần may mắn gõ cửa hay điều gì đó không được đúng ở đây. Dương Hạ Vũ thấy có biến nhưng không biết ở đâu, trí thông minh và cách nhìn nhận của hắn rất nhạy bén nhưng giờ phút này, đối mặt với Mặc Nghiêm, Vũ như cuối đầu chịu lùi lại một bước. Nghiêm có gì đó rất nguy hiểm, bí ẩn và không thể nhìn thấu được.

Cuộc họp kết thúc chưa đến mười phút, Hạ Vũ định quay về đưa Thiên Tuyết đi chơi tiếp nhưng Hạnh Trang bảo có việc nhờ, mong được hắn đưa về nhà mẹ ở ngoại thành lấy một chút đồ. Hiện tại, hắn và cô đang ở trung tâm thành phố A, muốn đi ra ngoại thành thì phải mất hơn ba giờ đồng hồ, cũng có chút chần chừ suy nghĩ về Tuyết. Hắn lắc đầu theo một lối nghĩ khác, Thiên Tuyết đang yên ổn ở nhà, có lẽ đang chơi cùng Trân Trân, hắn đi một chốc sẽ về mà, cô cũng đâu có biết. Tất nhiên là không biết rồi, vì Tuyết đâu có quyền tra hỏi hắn đi đâu, làm gì chứ.

Gật đầu đồng ý đưa Hạnh Trang đi, đương nhiên cũng vì cái hình thức khác, tìm một cơ hội mà nếm thử hương vị mật ngọt nơi cô. Liếm quanh bờ môi, hắn thèm thuồng nhìn xuyên qua lớp đồng phục ôm sát của thư ký, từng đường nét, da thịt mịn như lụa mập mờ ẩn hiện ra. Cậu bé đã tỉnh ngủ và bắt đầu phản ứng, khắp thân nóng bừng, căng cao và đòi ăn mãnh liệt. Khóe môi nhếch khẽ cùng cái mưu kế đen tối của hắn sắp thực hiện, Hạnh Trang một món ăn hờ thú vị.

Dương Hạ Vũ đam mê trong cái vọng dục của chính mình, không hay biết Hoa Thiên Tuyết đang gặp nguy hiểm. Tuyết khó nhọc mở mi mắt, đầu quay cuồng như chong chóng, các giác quan vẫn chưa bật hoạt động, sự thích nghi ánh sáng có lẽ chưa theo kịp. Đưa tay che mắt, chớp chớp hàng mi cong vuốt mà cô sợ hãi, lo lắng không biết mình đang ở nơi đâu.

Thiên Tuyết nâng khóe mi nặng trĩu để quan sát mọi vật xung quanh, hiện tại cô đang nằm trên giường, không bị trói tay hay chân, chẳng hề có dây hay sự nguy hiểm vờn quanh, căn phòng mang màu trắng thanh thoát, những vật dụng lạnh tanh ngay ngắn nằm trên những chiếc kệ, giá của chúng. Nếu theo quan sát tổng thể của Tuyết thì đây là một căn phòng sang trọng giành cho kẻ giàu sang, có lẽ là phòng của đàn ông nhưng được bàn tay người phụ nữ đảm đang động vào.

Chiếc giường mềm mại cùng cái chăn ấm cúng làm Tuyết quên đi lúc nãy mới bị người ta bắt cóc, cô cuốn tròn người trong chăn, hít thở lấy mùi thơm thoang thoảng nhàn nhạt không nồng nặc khó chịu.

Cạch

Cánh cửa mở ra làm Thiên Tuyết cứng người, giả vờ như đang ngủ, nỗi hoảng loạn ùa đến làm bàn tay cô rịn mồ hôi lạnh, nhớp nháp khó chịu.

- Yên Nhi, Nghiêm của em đây.

Người đó là con trai, anh ta ôm cô vào lòng, gọi Tuyết là Yên Nhi còn xưng tên Nghiêm nữa, cô hơi bồn chồn trong lòng, nhôn nhao cùng những sợi dây thần kinh trên đại não, tĩnh mạch đơ cứng, tim đập loạn. Chuyện gì đang xảy ra đây.

Mặc Nghiêm nhìn người trước mặt, ánh mắt thân thương tràn về trong vô thức. Yên Nhi của anh đã trở về rồi, cuối cùng cô cũng về, anh đau thương, nhung nhớ siết chặt cô trong lòng hơn nữa. Đưa đôi tay sờ xuống bụng Tuyết, anh yêu chiều nói nhỏ:

- Xin lỗi Yên Nhi, anh đã sai cứ nghĩ nó là con của Hạ Vũ. Con là của anh đúng không? Anh đã sai rồi, đáng lẽ ra anh không nên giết chết em.

Lời nói của Nghiêm như sét đánh ngang tai Thiên Tuyết. Con của Hạ Vũ? Của anh ta? Giết chết? Tuyết đã xác định số phận mình hiện tại rồi, cô đang trong tay một tên tâm thần, à không là loạn vì tình, chất giọng của anh cũng đủ tố cáo mọi thứ. Nhưng tại sao lại có liên quan tới Hạ Vũ và tại sao Mặc Nghiêm lại bảo cô là Yên Nhi?. Đôi vai cô bỗng nhiên bị siết chặt, ghì mạnh đến đau điếng, giọng của anh ta không còn vẻ hối lỗi mà sang một âm luật khác, nó lạnh lẽo và tức giận:

- Mặc Yên Nhi, em là em gái của Mặc Nghiêm này và chỉ có Mặc Nghiêm này mới xứng đáng làm chồng em, làm cha của con em. Tên Dương Hạ Vũ ấy không xứng, em có hiểu không hả?.

Anh ta điên rồi, nắm chặt cằm Thiên Tuyết kéo lên, dồn lực tay bóp mạnh hơn làm cô đau đớn mở choàng mắt hoảng loạn. Ánh mắt sợ hãi của cô bị đôi mắt cuồng sát khí nơi anh áp đảo, nhìn xoáy như cào nát tất cả linh hồn Tuyết. Ngiêm nghiến răng kèn kẹt, tròng trắng ngập tràn máu đỏ, hình ảnh Mặc Yên Nhi vui vẻ, hạnh phúc che lấp đi lý chí Mặc Nghiêm. Thiên Tuyết hiện tại đã biến đổi nhân ảnh trong đôi ngươi đen láy kia, anh nhìn Tuyết vẻ hậm hực lẫn nộ khí xung thiên, chỉ muốn một nhát dao giết chết cô ngay. Nhưng anh không thể, anh phải làm cho Dương Hạ Vũ biết được cảm giác đau khổ đến tê tâm khi người con gái mình yêu, hằng ngày nằm trên giường một người đàn ông khác.

Mặc Nghiêm không điên, cũng chẳng hề bị ảo giác chỉ là khi nhìn đến Hoa Thiên Tuyết, hình ảnh của Mặc Yên Nhi lại hiện ra quá rõ nét. Anh hạ cánh môi bạc thần xuống đôi môi hồng nhạt của Tuyết, ngấu nghiến, mạnh bạo nuốt chửng hết sự kháng cự của cô.

"Dương Hạ Vũ, mày hãy nhìn đi, người con gái của mày là của tao".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.