Mặc Nghiêm đau khổ kể lại sự tình năm ấy cho Hoa Thiên Tuyết nghe, lời anh vừa dứt cũng là lúc cô lấy lại được nhịp thở, tâm tình trở nên thổn thức, lẫn lộn như mớ bòng bong. Cái chết của Mặc Yên Nhi ngày ấy là do anh ra tay, anh đã yêu đến mù quáng em gái của chính mình.
Truyện được kể, anh chỉ tông cô, sau đó hối hận, cố gắng dùng mọi cách, chạy chữa khắp nơi chỉ mong rằng Yên Nhi tỉnh dậy, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng, người anh yêu thương đã ra đi mãi mãi. Mặc Nghiêm tỏ ra đáng thương, cố ý lượt bỏ chi tiết chính tay anh đã giết chết Nhi, bởi cây tiêm không hề có thuốc.
Còn Hoa Thiên Tuyết nhẹ dạ cả tin, chỉ nghe thôi cũng đủ tin tưởng rồi, cô thở dài, đưa tay vuốt lấy tấm lưng rộng lớn, cô độc của anh, lòng vừa tội cho Yên Nhi cũng vừa đồng cảm với Nghiêm. Người mình yêu thương lại đi nhớ về kẻ khác, liệu ai không mù quáng mà làm điều sai trái. Nhớ đến đó, hình ảnh của Dương Hạ Vũ lại lần lượt hiện ra, hắn cười với cô, nhẹ nhàng như không hắn ôm chặt cô vào lòng. Nói rằng hắn yêu cô, trong tiềm thức Tuyết chống trả kịch liệt, lời yêu của hắn nói ra khi nào? Và nó là sự thật sao? Hắn chẳng yêu ai ngoài bản thân? Lại càng chẳng chịu hiểu ai, hắn luôn vô cảm và ích kỷ, lúc nào cũng xem bản thân hắn là trên hết. Dương Hạ Vũ, một con người quá sức tồi tệ.
Kẻ tồi tệ, xấu xa. Và cũng là người tôi yêu.
Nước mắt cô rơi từ lúc nào chẳng hay, bàn tay ai đó ấm áp lướt nhẹ trên má cô. Thiên Tuyết thoáng bừng tỉnh ngây người nhìn Mặc Nghiêm, rồi lại nhìn đến bàn tay anh, nơi đó sao lại cho cô cảm giác ấm lòng, an toàn đến như vậy chứ. Nở nụ cười:
- Cảm ơn anh, Mặc Nghiêm.
Khóe môi anh vẽ hờ một đường cong nhẹ, nét dịu dàng dưới những tia nắng ban sớm, trong anh thoát ẩn thoát hiện như hình ảnh của vị thiên sứ bình yên, đôi tay anh vẫn giúp cô lau lệ:
- Anh không muốn nhìn thấy em khóc.
- Tại sao?.
- Vì khi nhìn thấy em, anh lại thấy hình bóng của Yên Nhi. Cô ấy cũng yếu đuối như em, nhưng lúc nào cũng tỏ ra kiên cường. Con người có tính cách này, một khi tổn thương, sẽ đau gấp bội người bình thường. Có đúng không em?.
Đôi mắt cô lóng lánh, tình cảm tuôn trào, biết bao như xúc cảm cứ dồn dập, trái tim lạnh toát của Tuyết trở nên nhu hòa, mọi thứ trong mắt cô đều mờ ảo bởi màn sương dày đặc. Cô muốn nhào vào lòng Mặc Nghiêm, muốn được khóc lớn, muốn được trút giận, muốn được giải tỏa tất cả những gì cô đã phải gánh chịu, âm thầm mà nuốt nỗi đau. Bốn năm qua, Thiên Tuyết chưa bao nghĩ sẽ có người hiểu được cô, nhìn thấu được cô, biết rằng cô rất yếu đuối, mong manh và dễ vỡ. Chỉ cần chạm nhẹ, trái tim của Thiên Tuyết cũng có thể khắc lại vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
- Hoa Thiên Tuyết.
Giọng nói quen thuộc đầy tức giận vang lên, âm thanh gằn từng chữ tên cô trong thật sởn gai óc. Thiên Tuyết lau đi hết những giọt nước mắt còn đọng lại, quay phắt khuôn mặt ra sau lưng.
Dương Hạ Vũ đứng đó, chỉ cách chừng mười bước đã có thể chạm tới Thiên Tuyết, hắn cau mày, bạnh quai hàm, đôi môi hé mở cáu gắt muốn chửi thề. Mâu quang hắn không còn dính trên người cô nữa, mà đã chuyển hướng sang cho Mặc Nghiêm. Anh nở nụ cười thân thiện đáp trả lại cái nhìn hằn học của hắn. Trông hai người thật khiến người khác tò mò ngắm nhìn, hắn sải bước dài đi đến cạnh Hoa Thiên Tuyết, một tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào lòng, đôi mắt vẫn giữ nguyên không chớp lấy một cái.
Mặc Nghiêm giảo hoạt, chìa tay đầy lịch thiệp:
- Chào cậu, Dương thiếu gia.
Không buông tay Thiên Tuyết cũng chẳng đoái hoài đến sự nhã nhặn của Mặc Nghiêm, hắn xoay người lôi Thiên Tuyết trở về phòng trong trạng thái bốc lửa nghi ngút, trán có vài vạch đen và một đám quạ bay lòng vòng xung quanh.
Thiên Tuyết nhìn Mặc Nghiêm đầy vẻ xin lỗi, anh mỉm cười lắc đầu ý không sao cả, rồi đút tay vào túi quần, lặng lẽ quay mặt rời đi trong sự buồn tẻ, lẻ loi một bóng hình.
Còn về phía Mẫn Hào và Hạnh Trang thì thôi rồi, nếu có ai nói họ đang bình thường thì cho xin, cực không bình tĩnh đó chứ. Lưu Hạnh Trang vùng vẫy, chân tay vô lực yếu đuối đẩy Mẫn Hào ra, nhưng cậu cứ như điên ghì chặt lấy cô trong lòng. Bỗng nhiên phía dưới đau đến tê liệt, nhói lên trong cái xé toạt thịt tươi làm đôi chỗ:
- AAAAAAA...
Tiếng thét của Lưu Hạnh Trang vang vọng khắp phòng, đôi mắt Lý Mẫn Hào đục ngầu, vô cảm nhìn vào khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh vì đau của cô, bàn tay cô yếu ớt cấu chặt lấy cánh tay săn chắc của cậu đến đáng thương. Nước mắt như mưa cứ tuôn ra không ngừng nơi khóe mi, không thể mở, cũng chẳng cách nào nhắm lại. Cảnh tượng nhục nhã đang hiện rõ trên người Hạnh Trang. Ngừng một chút, Mẫn Hào cuối người ghé sát vào tai Hạnh Trang:
- Thiên Tuyết, em là của tôi.
Rồi hông cậu nâng lên, hạ xuống, nhấp mạnh từng cái khiến cho Hạnh Trang không thở nổi, nơi trinh nguyên của cô đang bị cậu chiếm giữ lấy, không hề có sự thỏa mãn, tự nguyện. Chỉ có cưỡng bức và áp đặt, khô khốc đến buốt điếng thân người.
Kể cả khi tình dục đang diễn ra mà Mẫn Hào vẫn mãi gọi tên Hoa Thiên Tuyết, Trang thật đáng thương, mất đi thân thể bạch ngọc chưa đủ, lại còn dưới thân người đàn ông lần đầu tiên của mình, gọi tên người mà cô hận. Cũng tại Hoa Thiên Tuyết, nếu không có cô ấy, có lẽ Hạnh Trang sẽ không như thế này.
Cô cắn chặt môi dưới đến bật máu, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, đau rát, cả thân hình đung đưa lên xuống theo nhịp đẩy của Lý Mẫn Hào. Cậu điên rồi, cuồng loạn áp bức người con gái không phải là Hoa Thiên Tuyết, trong một phút tỉnh táo, Hào nhận ra được người này không phải Tuyết, nhưng tại sao cậu không thể dừng, nơi đó chặt hẹp bao phủ lấy cậu, từng thớ thịt co thắt, mềm mại quyến rũ không thể dứt ra khỏi. Và rồi cậu lại trở lại mù mờ, nghiến răng cậu lật úp người Lưu Hạnh Trang xuống, tiếp tục tiến vào, Hạnh Trang tủi nhục, đôi tay bị Mẫn Hào bẻ ra sau, khóa chặt, cô không thể thoát, tiếc rằng bản thân không đủ can đảm để cắn lưỡi chết quách cho xong.
Phải sống, trả thù, một ngày nào đó tôi sẽ trả đủ cho cậu và cả Hoa Thiên Tuyết nữa. Chó chết!.
Mẫn Hào kéo người cô dậy, đè sát vào cửa kính, khuôn mặt cô ép chặt vào nó, đôi mắt cô có thể nhìn thấy cả khuôn viên phía dưới. Và đôi ngươi của cô đen láy, phẳng lặng ẩn hiện nỗi đau thương tan tác, nỗi nhục thể dâng trào như muốn giết chết cô lúc này, cái ý định trả thù biến mất, hiện tại cô chỉ muốn mình tan biến đi thôi.
Ở dưới đó có hơn chục người làm, họ mở mắt to trơ tráo nhìn thẳng vào cô, Hạnh Trang lõa thể, cảnh xuân phơi phới được trưng bày qua tấm kính. Chưa kể Hào lấy một chân cô giang lên cao, còn bản thân thì rên lên từng đợt mụ mị, hưởng thụ cảm giác ôm chặt đầy sung sướng.
- Ưm...
Đạt đến khoái cảm, Hào ghì chặt vào đôi vai Hạnh Trang, một hơi lấp đầy vào trong đó, cả thân người mệt mỏi ôm lấy cô trở về giường. Nhịp thở hỗn độn vẫn chưa yên ổn, nhếch môi, cậu thỏa mãn nhắm chặt mi mắt, đôi tay ôm chặt lấy cô vào lòng.
Lưu Hạnh Trang phờ phạt nhìn vẻ thỏa mãn của Mẫn Hào mà buồn cười, đôi má cô lạnh bởi những giọt lệ đã khô, thấy cậu mệt mỏi thiêm thiếp vào giấc nồng, cô bất chấp cái đau bủn rủn, sắp ngã quỵ mà lao xuống sàn để thoát khỏi, nhưng chưa kịp ngồi dậy thì đôi tay cô đã bị kiềm lại.
Đôi mắt sợ hãi, Hạnh Trang đối diện với ánh mắt đỏ ngầu chẳng khác nào ác quỷ tu la chuyển thế, cậu nghiến chặt hai hàm răng vào nhau, đè cô xuống giường, cả thân hình to lớn nằm úp lên người cô. Giọng cợt nhã, đầy đùa bỡn:
- Định chạy sao Thiên Tuyết? Định trở về bên người đã làm em đau khổ sao? Em vẫn không biết sợ là gì nhỉ, chắc tôi phải nghiêm với em hơn rồi. Thật không ngoan.
Mẫn Hào đưa tay, lấy ra từ trong tủ một sợ dây xích dài, ổ khóa bằng mật khẩu. Hạnh Trang oán hận:
- Như vậy chưa đủ sao? Tôi không phải con chó, con mèo để cho cậu bắt nhốt.
- Xuỵt... Chống cự là không ngoan.
Khóe môi nhếch cao, cậu xích cùm chân Hạnh Trang vào chân giường, sợi dây xích đủ dài để đi vào phòng tắm. Lưu Hạnh Trang bàng hoàng lẫn ngờ ngợ.
Không lẽ, cậu ta đã làm trước sợi dây này hay đã tính sẵn sẽ bắt Hoa Thiên Tuyết nhưng lại chẳng ngờ mình bị điên.
Cái ý nghĩ thế mạng của Hạnh Trang vang dội trong tâm, nỗi căm hờn lại dần đà hiện rõ hơn, tại sao lại là cô? Tại sao phải cứ dính lấy bóng ma Hoa Thiên Tuyết chứ?.
Sau khi xích xong, Mẫn Hào có vẻ khá hài lòng với việc này, cậu cười toe như làm được việc gì hay ho lắm, ôm chặt Hạnh Trang vào lòng rồi nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Lưu Hạnh Trang không thể nhắm mi tiệp, cô cứ mở to mắt trong vô thức, lòng trống trãi bi ai đến vô hồn.