Hoa Thiên Tuyết nằm trong lòng Dương Hạ Vũ, đôi má hồng nhuận yêu kiều mà nũng nịu, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, lười biếng ậm ừ vài lời sau đó lại đi sâu vào giấc ngủ. Cô bực mình ngồi phắt dậy, nhéo lỗ tai hắn kéo lên, Vũ giật mình tỉnh giấc, đôi mắt còn ngáo đá nhìn cô đầy khó hiểu. Hôm nay hắn đã chọc giận gì cô thế?.
- Em muốn đi biển, đồ không biết giữ lời.
- Anh không giữ lời khi nào?.
- Hừ...
- Được rồi, sáng mai đi, giờ trời đã tối lắm rồi mà!.
Chà, đúng là càng ngày Thiên Tuyết càng làm tới, hắn cũng không hè chán ghét việc đó mà ngược lại còn rất thích thú nữa, năm tháng trôi qua hắn đã vô tình không để ý. Cưng chiều cô cũng là một cách để sống, để yêu đời hơn.
Cô vẫn còn chưa khỏi giận hắn, mắt nhìn chỗ khác, bỗng điện thoại trên bàn reo to, hắn vươn tay lấy, áp lên má nghe. Cuộc nói chuyện không có gì nhiều ngoài việc hắn im lặng lắng nghe, Tuyết khó hiểu, nếu là việc làm ăn thì nên gọi cho số riêng của hắn đi chứ, tại sao lại gọi điện thoại bàn. Sau vài phút mặt nhăn nhó, hắn đưa điện thoại cho Thiên Tuyết:
- Ông nội tụi nhỏ gọi.
Cách xưng hô làm Thiên Tuyết bật cười, nhận lấy điện thoại:
- Con Thiên Tuyết đây ạ... Sao ạ?... Bảo Trân cưỡng hôn Thiên Hải?... Tách nó ra được là mừng rồi... Vâng, cha cứ giữ tụi nhỏ đi ạ, mai con và Hạ Vũ đi biển chơi... Dạ, con cảm ơn cha... Sao cơ?... Cái đó tùy thuộc vào anh ấy thôi... Vâng, tạm biệt cha. Hôn và chúc chúng nó giúp con, yêu hai đứa rất nhiều.
Cúp máy, Hoa Thiên Tuyết khuôn mặt vẫn còn ửng hồng không lý do, Hạ Vũ ngồi bên cạnh nãy giờ cũng hiểu được đôi chút vấn đề, gì mà Bảo Trân cưỡng hôn Thiên Hải, con gái gì mà bạo quá vậy, ít ra cũng phải ngược lại mới đúng. Ngẫm lại, chắc vì con của hắn quá sức đẹp trai đó mà, nên cô bé nhỏ kìa kiềm lòng không đậu mới hôn thằng nhỏ. Đúng là tuổi trẻ tài cao, con hơn cha là nhà có phúc.
Còn cái gì mà tùy thuộc vào anh ấy thì hắn thật sự hơi khó hiểu, nghiêng người, hắn xoay khuôn mặt thẹn thùng của Thiên Tuyết đối diện với mình, nheo mày hỏi:
- Cha anh nói cái gì mà có thể làm em ngượng thế?.
- Không có gì đâu, em chỉ thấy buồn cười hai đứa nhỏ thôi.
Dương Hạ Vũ lắc đầu, biết chắc là không phải thế, bặm môi, hắn quyết phải môi được bí mật ẩn giấu dưới bờ môi đó:
- Nói, không thì anh sẽ trừng phạt em.
Cô chần chừ trong lòng không biết có nên nói không, nếu hắn đồng ý thì cô không thể tượng tưỏng nổi, còn nếu hắn từ chối chắc cô sẽ buồn và tuyệt vọng biết bao nhiêu. Khuôn mặt nhỏ nhắn nâng cao, hất càm đầy vẻ thách thức:
- Anh dám làm gì... Ưm...
Chưa nói dứt câu thì mọi từ ngữ của cô đều bị hắn cắn nuốt, đôi môi bạc thần đáp nhẹ lên cánh môi anh đào thơm lành, khóe môi hắn khẽ nâng cao cùng đôi mắt tinh anh sáng quắc đáp lại cái nhìn kinh ngạc của cô. Hạ Vũ cuồng sát bên trong khuôn miệng ngọt lịm của Tuyết, hắn không ngừng mút chặt cánh môi mềm, cướp hết không khí nơi lòng phổi cô.
Nhắm chặt mi, cô đẩy hắn ra để thở, rất nhẹ nhàng hắn liền buông cô ra, môi nở nụ cười quyến rũ tà mị đến chết người:
- Hoa Thiên Tuyết, em có chịu nói không?.
- Đừng...Ưm...
Cái hôn thứ hai càng mạnh bạo hơn, hắn điên cuồng hơn trong việc vơ vét mật ngọt nơi cô, và như thế cô đã hoa mắt chóng mặt bởi cái hôn nghẹt thở này. Hạ Vũ ngừng lại buông cô ra.
- Khụ...khụ...
Mặt Tuyết đỏ hơn cả gấc, không ngừng ho khan, trong đầu hiện lên nỗi sợ hãi sẽ chết, mà cái chết này lại khiến những cô gái khác cực kỳ khâm phục. Chết vì bị hôn mãnh liệt.
- Còn bây giờ, có chịu nói hay không đây?.
- Không khuất... Ưm...
Và như đã hiểu rõ, cô cư nhiên bị ép chặt xuống giường, hôn đến ná thở, mắt trợn tròng, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong, đến khi hắn buông ra, Tuyết đương trong tình trạng mê sảng la hét tay chân hươ loạn xạ, nhảy dựng lên thoát khỏi phạm vi một mét:
- Hạ Vũ anh không nói lý được à?.
- Được.
Hắn đứng dậy, khoanh tay trước ngực, miệng nở nụ cười ôn nhu, chờ xem mèo nhỏ đáng yêu đang muốn làm gì tiếp theo. Chân hắn khá dài nên cô có đứng xa hơn một mét thì chỉ cần cãi, phản ý, chắc chắn hắn liền bổ nhào đến mà hôn tiếp và tất nhiên sẽ cuồng nhiệt hơn, bởi phải trừng phạt tội dám chạy trốn, ngăn cản người thực thi công lý làm nhiệm vụ.
- Vậy phải để em nói hết câu đã, anh muốn giết em bằng nụ hôn sao?.
- Nếu được, anh sẽ cho em chết vì điều khác và nó tuyệt vời hơn hôn nhiều.
- Anh quá đáng!.
Mặt cô đã thôi không còn chỗ nào không đỏ nữa, ý nghĩa của câu nói ấy thật sâu xa và vô cùng ái mị... Con nít không nên biết, con nít không nên hiểu, lỡ như Bảo Trân và Thiên Hải lớn chút nghe được và bắt chước, ra ngoài cứ thuật đi mấy câu ẩn ý của Hạ Vũ... Ôi, chắc khi đó Thiên Tuyết sẽ trốn luôn trong nhà, khóa chốt cửa không dám nhìn người ngoài bởi kẻ đã giúp cô tạo ra Thiên Hải.
- Giờ em có một phút để nói hoặc có thể nằm trên giường nói bằng động tác.
- Anh...
Tay chân cô tê rần, người nóng bừng hơn cả lửa đốt, mắt đảo điên loạn khắp phòng, miệng ớ nói không nên lời, cố gắng áp chặt dục hỏa đang tuôn trào. Thiên Tuyết hết cách, thôi thì đành liều trong câu nói thở dài, chờ đợi hắn và thành thật khai báo:
- Chỉ là cha anh hỏi khi nào chúng ta làm đám cưới thôi. Có cần ép em vậy không?.
- Vì em không chịu thành thật khai báo. Còn đám cưới mai chúng ta sẽ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, bây giờ thì động phòng trước đi vợ.
Nhiệt độ sôi hơn mất quy định của nước, máu trong người dâng trào không thể nào kiềm nén nổi nữa, Hạ Vũ mới gọi cô là "vợ" không phải đó là câu trả lời của hắn rồi sao?. Nhìn hắn xem, phong phanh trong cái áo thun trắng mỏng, đôi chân thẳng tắp ẩn hiện trong chiếc quần sọt ngắn, vật nam tính hùng dũng căng cứng bên trong dần hiện rõ theo từng bước chân hắn, trông thật quyết rũ chết người làm sao!. Và rồi hắn ôm chầm lấy Thiên Tuyết, nơi ấy chạm vào bụng dưới cô, dục vọng chiếm giữ lấy từng tất da, mạch máu trong người cả hai.
- Mình cùng nhau tạo thêm một tiểu bảo nữa nhé!.
- Anh đi mà đẻ.
Cô mụ mị trong nụ hôn dịu dàng của Hạ Vũ, hờn yêu bởi câu nói đáng yêu và vô cùng dễ ghét của hắn.
Bộ muốn sinh là sinh à, dù lúc sinh Thiên Hải cô bất tỉnh, nhưng khi tỉnh dậy nơi bụng đau lắm chứ bộ, chưa nói đến còn có vết sẹo mờ nữa. Dương Hạ Vũ mỗi đêm luôn hôn lên đó, bởi hắn bảo nơi đây đã mang đến cho hắn món quà vô cùng tuyệt vời, và cô là người hắn không bao giờ để lạc mất nữa.
- Em có hận anh không?.
- Có hận nhưng em yêu anh.
Người ta bảo cô thánh mẫu cũng được, bảo cô ngu si cũng được, nhưng cô không quan tâm, bởi trái tim cô yêu hắn, dù nỗi hận thù không thể nào phai nhạt. Hạ Vũ cũng yêu cô, hắn đối xử tốt với cô, coi như một tên tội phạm giết người quay đầu làm lại cuộc đời, tại sao không cho hắn thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu như hắn có thể trở thành một người lương thiện, dù ngày trước có bao nhiêu đau khổ hắn ban cho cô, Tuyết sẵn sàng rũ bỏ. Nhưng nếu hắn tiếp tục làm tổn thương cô hay những người thân xung quanh Thiên Tuyết, thì dù có mất đi mạng sống, cô cũng sẽ khiến hắn lụy bại, mất hết tất cả. Dù việc đó nghe có vẻ xa xăm và ngoài sức của Tuyết.
Tối hôm đó, hai người ôm lấy nhau, hòa nhập cả xác thịt lẫn tâm hồn trên chiếc giường trải đầy hoa hồng, hạnh phúc chớm nở liệu có mau tàn? Tiếng rên hoan ái vang vọng khắp phòng, tà mị khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
Sáng hôm sau.
- Đây không phải đường đến biển.
Dương Hạ Vũ mỉm cười, vuốt ve đôi môi bặm chặt hờn giận của cô:
- Đây là hướng đến nơi bắt đầu lễ đường.
Thiên Tuyết đơ người, trong một thoáng tai cô chợt hồng, hạnh phúc thổn thức cùng cơn gió xuân man mác trong tim.
Lễ đường ở đây không phải là nơi nhà thờ linh thiêng, vì cô có phải đạo Chúa đâu, cũng không phải khách sạn hay nhà hàng năm sao, mà hắn đưa cô tới nơi có những chiếc váy cưới bánh ngọt khiến đôi mắt cô ngập tràn trong niềm vui.
Đời người con gái đẹp nhất là lần đầu tiên bước lên xe hoa, hạnh phúc hơn khi được khoác trên ngoài chiếc váy cưới xinh đẹp, nắm tay người đàn ông họ yêu thương, nói lên lời hứa hẹn đến trọn đời. Dương Hạ Vũ nắm lấy tay cô áp vào lòng ngực trái:
- Em có đồng ý lấy anh không?.
Cô hân hoan, nước mắt nơi khóe mi chực dâng trào trong hạnh phúc, miệng cười toe như trái tim cô bây giờ, nó loạn nhịp muốn thoát ra khỏi ngực. Đây có phải là mơ không? Điều mà cô muốn chỉ được làm người yêu hắn, nhưng bây giờ nó còn hơn cả sự mong chờ:
- Em đồng ý. Hạ Vũ, em đồng ý.
Nhào người về phía Dương Hạ Vũ, Thiên Tuyết choàng tay ôm lấy cổ hắn, hai người hôn nhau dưới những đôi mắt ganh tỵ lẫn cảm thán. Họ cười cùng vỗ tay chúc mừng, không gian nơi đây như thiên đường tình yêu, đậm màu hường phấn trong tiếng cười của mọi người.
Nhưng bên ngoài khung cửa kính của cửa hàng váy cười, một người đàn ông ngồi bên trong chiếc BMW của anh ta, dáng vẻ tức giận như tên la sát muốn lấy mạng người.