Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi

Chương 37: Lễ cưới (1)



Dương Hạ Vũ ngồi trên ghế xoay, hắn chán chườn chống tay nơi cằm, mắt hướng về phía màn hình máy tính. Thông tin về Lý Mẫn Hạo tràn ngập các mặt báo, theo đó là khuôn mặt Lý Mẫn Hào điên điên dại dại bước bên cạnh, Lý Tư đi đầu đoàn người ánh mắt vẫn cáo già như xưa. Nhưng đôi mắt Vũ chợt khựng lại phía sau lưng anh em nhà họ Lý - Bóng dáng Lưu Hạnh Trang yếu ớt đi theo, cổ tay cô bị xích lại bởi sợi trong suốt rất mỏng khó nhìn thấy nếu như trong tấm hình này không có biến. Đúng vậy, một đầu dây trong suốt đương nằm trong tay Mẫn Hào, cậu rõ ràng công khai bắt cóc trước bàn dân thiên hạ mà không một ai nghi ngờ nhìn ra.

Rầm

- Chết tiệt!.

Cánh cửa phòng sách bị đá phăng ra bằng lực đạo rất mạnh, tiếp theo đó là câu chửi của Lưu Ngọc Thái, hắn tức đỏ mặt bước vào, đôi tay siết chặt vẻ hung hãn:

- Tên chó chết Lý Mẫn Hào giữa thanh thiên bạch nhật dám sỉ nhục Lưu gia.

Xoa xoa thái dương, Hạ Vũ đang đau đầu lại gặp thằng chiến hữu miệng to hơn cả cái bô, hắn xoa tay vào nhau hỏi:

- Mày tính làm gì?.

Ngọc Thái dậm chân ngồi xuống ghế đối diện, mắt hắn hằn lên tia máu đỏ:

- Tất nhiên là đem chị tao về. Không lẽ để chúng sỉ nhục Hạnh Trang, chơi trên đầu Lưu gia tao sao?.

- Tao hỏi kế sách - Hạ Vũ đáp:

- Không phải bọn chúng muốn là Liễu Bảo Trân? Đưa con bé cho chúng để đổi Hạnh Trang. Cha đẻ của nó cũng chỉ nhìn vào cái khoản tiền khổng lồ đã bị mày rút sạch thôi.

Nhếch mép, Dương Hạ Vũ cười nham hiểm, mắt hắn khẽ biến thể hiện mưu kế sắp đến, dùng Liễu Bảo Trân để bắt Lý gia rơi vào bẫy bắt cóc giữa bàn dân thiên hạ, khi đó chỉ cần lật úp khiến chúng bại sản. Và lúc đó chỉ cần khơi lại cái chết của Liễu Hạnh Như, một vị tiểu thư có tiếng tâm như thế không thể không làm cho người ta lưu tâm, phẫn nộ - Tất nhiên có cả việc tranh giành.

Hoa Thiên Tuyết vui vẻ nhận lại Dương Thiên Hải và Liễu Bảo Trân từ tay Dương Tính, ông ấy quyến luyến không chịu đi cứ ôm khư khư hai đứa chơi đùa. Cô cười toe, nhẹ nhàng dỗ ngọt:

- Ngày mai hai cháu lại được gặp ông nội nữa mà, rồi sau đó là tới tận một tháng nha.

Mai chính là lễ cưới của Hạ Vũ và Thiên Tuyết, khi tiệc tàn hai người sẽ đi hưởng tuần trăng mật để lại cháu cho Dương Tính trông nom. Ông nghe có lý cũng gật đầu dặn dò:

- Con nhớ cho bọn trẻ ngủ sớm, đừng để chúng thức quá khuya!.

- Con biết rồi ạ.

Dương Tính cười phúc hậu, cầm lấy tay cô:

- Ba rất vui vì cuối cùng Hạ Vũ cũng nhìn ra được đường đi lối về cho nó, sau này phải khổ cho con rồi.

Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh uy nghiêm trên tivi, Chủ tịch Dương quả thật là một người hiền lành, lương thiện và rất hòa nhã, Thiên Tuyết nhìn ông đầy kính phục, gật đầu ngoan ngoãn. Dương Tính rời đi, cô vẫn còn nhìn theo bóng xe ông, một người cha mẫu mực, một người ông yêu thương con cháu, vậy tại sao lại sinh ra một thằng con trời đánh như thế? Nhưng nói đi cũng phải bàn lại, Hạ Vũ thông minh, giỏi giang không kém cha là bao nhiêu. Hổ phụ sinh hổ tử.

Bỗng bàn tay ai đó đặt lên vai cô, xoa nhẹ, giọng ôn nhu hé mở bên tai:

- Em đang mơ tưởng về ai?.

Cô phì cười, quay đầu hôn nhẹ lên bờ môi hắn, tinh nghịch trả lời:

- Anh.

Bảo Trân đôi mắt ngây thơ nhìn hai người lớn âu yếm cũng bắt chước theo, Thiên Hải khóc thét khiến Tuyết và Vũ giật thóp người nhìn xuống. Khuôn mặt cả hai đang bần thần chợt giãn ra phá lên cười to.

Cô bé này thật bạo ngược mà, mới tý tuổi đã đè con trai người ta ra hôn rồi, Hải sợ sệt bé bỏng ôm lấy chân mẹ, cả khuôn mặt đỏ gấc trong đáng yêu muốn cắn mấy phát. Tuyết đưa Hải cho Vũ ẵm, bản thân cô phải ôm lấy bé con làm loạn, bàn tay nhỏ bé của Trân cứ nắm lấy mới tóc mỏng ngắn trên đầu Hải không buông, có đánh chết cũng không thể tách rời. Ờ thì... Lúc đi bô mới nới lỏng một chút.

- Được rồi, Trân bỏ tay ra khỏi Hải đi, dì cho con kẹo nha.

Tiếng nói không rõ nghĩa của Trân vang lên:

- Kẹo Hải... Trân muốn kẹo Hải...

Dương Hạ Vũ đầu óc không được trong sáng, hắn nghe thấy liền bụm chặt nơi giữa hai chân của Thiên Hải lại, môi mím trừng mắt với Bảo Trân. Thiên Tuyết dở khóc dở cười, nó còn nhỏ như thế làm gì biết suy nghĩ lệch lạc, chỉ có hắn mới là suy bụng ta ra bụng người thôi.

Sáng hôm sau.

Hoa Thiên Tuyết dậy rất sớm, cô xinh xắn trong chiếc váy bánh ngọt màu kem tuyết, tà váy trước ngắn qua gối nhưng tà sau lại phủ dài qua chân tầm một mét mấy, chiếc váy đơn điệu được thiết kế riêng đầy vẻ quyến rủ, những đường viền ren được đính lên hàng hoa mẫu đơn. Tóc thả dài, uốn xoăn đoạn cuối đuôi tóc bồng bềnh đung đưa trước bầu ngực sữa, tay cô cầm một bó hoa hồng màu tím nhạt. Trang sức trên người không nhiều, chỉ đơn lẻ chiếc nhẫn cầu hôn, đôi khuyên tai, lắc tay và chiếc vòng cổ tinh tế, tất cả điều mang hình dáng hồ điệp.

Cô trang điểm nhẹ, bởi làn da đã trắng môi cũng hồng nhuận tự nhiên, cô không thích quá lòe loẹt trông chẳng khác con tắc kè hoa là bao, hương thơm cánh hoa hồng nhàn nhạt trên gáy cổ làm Hạ Vũ mê man đặt mãi cằm trên đó, tham luyến hít lấy từng hơi.

Dương Hạ Vũ lịch lãm, phong độ trong bộ vest trắng, quần tây cùng màu cùng đôi giày đen trang trọng, hắn vuốt mái tóc, giữ nếp bườm ngựa, khuôn mặt vuông vức góc cạnh được hiện ra rõ nét hơn, dưới ánh sáng rực rỡ trong thu hút đến bức người. Sống mũi cao, đôi môi đỏ lựu, đôi vai rộng cùng dáng vẻ to cao, hắn đứng bên cô như bao phủ, ủ ấp, che chở một vật gì đó nhỏ bé yếu đuối lắm.

- Hạ Vũ.

- Ừ?.

- Anh đang có âm mưu gì sao? Hôm nay trông anh rất khác.

Hắn ngừng lại sự đê mê, vẻ mặt tỉnh táo, sủng nịnh vuốt tóc cô:

- Hôm nay là ngày vui của chúng ta, anh hồi hộp thôi chứ nào có thuyết âm mưu đâu đây.

- Chắc không? Sao em lại lo quá!.

- Chắc chắn, anh không lừa em nữa đâu. Tin anh được không?.

Nhìn thấy sự chân thật trong đáy mắt hắn, cô thấy bản thân thật tồi tệ vì đã lo nghĩ chuyện không đâu, gật đầu, cô hôn nhẹ lên môi hắn, mắt xin lỗi khẽ chớp mi tiệp, khóe môi cô vẽ vời đường chỉ mỏng. Hoa Thiên Tuyết thánh thuần, hiền lương chẳng hề mang theo sự tính toán mưu mô khiến Hạ Vũ chùng lòng, hắn biết mình đang lừa cô, nhưng hắn chắc chắn Bảo Trân được an toàn tuyệt đối.

Chỉ là hắn phải làm việc này. Phải khiến Lý gia tán gia bại sản mới hài lòng.

Trước buổi lễ ai cũng âu lo bận rộn, Thiên Tuyết đứng cạnh Hạ Vũ hồi lâu cũng mệt, nói bản thân cần vào nhà vệ sinh một chút, hắn cười trấn an tâm tình rối bời của cô rồi bảo cô đi đi. Hắn quay lưng đi về phía Dương Tính cùng hai đứa nhỏ.

Hoa Thiên Tuyết bước vào nhà vệ sinh của nhà hàng năm sao, mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy, cả nhà vệ sinh cũng rộng và sạch sẽ thơm ngát hương làm sao? Vừa bước vào cô liền chạm mặt Tố An.

- Chào cô.

Tố An thoáng đau, sự tức giận được cô kiềm lại trong lòng, phép lịch sự xã giao chìa bàn tay nhỏ trước mặt Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết không phải người thiếu lễ độ, người ta đang cố tỏ ra không có chiến tranh thì mình đừng có khơi mào làm gì, cô cũng điệu đà đưa tay bắt lấy.

Dù cả hai đang trao nhau nụ cười tươi như hoa, người khác nhìn vào cứ ngỡ họ thật hòa thuận cứ giống như bạn bè lâu năm gặp lại đầy hào hứng. Nhưng có ai biết trong lòng cả hai là cả ngàn cơn sóng thần, ngầm dâng trào nỗi chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.