Hoa Thiên Tuyết cuống lên, cô không còn tỉnh táo để suy nghĩ nữa, ba mươi giây, chỉ ba mươi giây nữa thôi. Cô không thể để Mặc Nghiêm làm điều đó với Dương Thiên Hải được, thằng bé còn quá nhỏ để chịu đựng, nó có thể chết mất, còn Dương Hạ Vũ bên cạnh ngủ say, hắn mạnh mẽ như vậy một mũi tiêm thì có nhầm nhò gì.
Cô liều, bấp chấp Hạ Vũ sẽ hận cô nếu như mũi tiêm này đâm vào người hắn, cô vội vã nhưng làm việc rất thầm lặng, tay chân run rẩy cầm cả mũi tiêm cũng không vững.
Thiên Tuyết đưa mũi tiêm lên cao nhắm ngay vào tay của hắn, cô không biết rằng nếu không tiêm đúng sẽ bị sốc thuốc và có thể chết sao?. Nói bằng giọng ray rứt:
- Em xin lỗi.
Nhắm chặt mắt, Thiên Tuyết không muốn nhìn thấy việc sắp xảy ra đâu nhưng đôi tay cô chưa kịp hạ xuống đã bị giữ chặt giữa khoảng không.
Cổ tay Hoa Thiên Tuyết đau nhói, cô mất sức thả mũi tiêm rớt xuống dưới đất, ánh mắt cô mở to ra một cách bàng hoàng, cô nhìn hắn đau khổ. Và hắn cũng đáp lại cô cái nhìn thất vọng đến thương tâm:
- Anh đã tin em, Thiên Tuyết! Anh đã hy vọng em sẽ không làm như thế!.
Hoa Thiên Tuyết nước mắt tuôn như mưa, cô không giật lại tay cũng chẳng phủ nhận hay biện minh điều gì, tiếng khóc nức nở trong đêm nghe sao quặn tim, cô cứ khóc mà chẳng thể nào cất nên lời. Dương Hạ Vũ cứ chờ đợi từ môi Thiên Tuyết nói ra một lời minh bạch cho bản thân, nhưng cô đã không nói.
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Hoa Thiên Tuyết chậm tay hơn Hạ Vũ, hắn bắt máy mở loa, giọng nói bên kia nghe sao vui mừng quá, cả tiếng cười khanh khách đến rợn óc nữa:
- Dương Hạ Vũ, tao đoán ngay là mày còn tỉnh táo lắm mà! Tốt rồi, muốn cứu con mày và lấy lại lòng mỹ nhân không?.
- Đừng có vòng vo nữa.
- Mày chẳng có tý máu hài hước gì cả, thôi được rồi, ngày mai tại Bến Cảng của Thành phố A, mười bảy giờ chúng ta gặp và trao đổi nào.
- Mày muốn trao đổi thứ gì?.
- Mạng chó của mày.
- Được.
Dương Hạ Vũ tắt máy, quẳng luôn cái điện thoại vào tường, một tiếng va chạm lớn vang lên, những người làm trong nhà đều nghe thấy nhưng lại vờ như chẳng có chuyện gì, tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Hắn cuối người cầm lấy cây tiêm dưới đất, Hoa Thiên Tuyết cứng ngây người ra nhìn hắn, cô muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi, cô phải nói làm sao với hắn đây? Nhưng lúc nãy hắn nói...
- Ngày mai đừng đi.
Cô không muốn hắn đến đó, chắc chắn là cái bẫy. Một cái bẫy chết người mà tử thần đang trực chờ vẫy gọi.
Dương Hạ Vũ đáp lại sự lo lắng của cô bằng nụ cười dịu dàng, hắn ôn nhu, sủng nịnh kéo cô vào lòng, đưa mũi tiêm lên ngang tầm mắt cô và rồi hắn bình thản nói:
- Em biết thứ gì trong đây không?.
Cô ngây thơ trả lời:
- Moocphin, nó không độc hại nếu như ta không lạm dụng.
Hắn lắc đầu, cười vào vẻ ngốc nghếch dễ bị đánh lừa của cô:
- Bên ngoài nó là moocphin theo như em nghĩ, nhưng bên trong nó lại là một thứ khác.
Cô kinh ngạc, run rẩy nhìn chằm vào mũi tiêm:
- Thứ khác? Là thứ gì?.
- Hoa anh túc, heroin, ma túy. Nó mang nhiều cái tên khác nhau và những cái tên vô cùng đáng sợ.
Hoa Thiên Tuyết lạnh toát cả sống lưng, cô ngồi trong lòng hắn run lên, chỉ một chút nữa thôi cô đã biến Dương Hạ Vũ thành kẻ mà xã hội luôn tẩy chay?.
Cô im lặng chỉ biết dụi mặt vào lòng ngực hắn, cô nhức đầu quá:
- Đừng đi, em không muốn mất anh, không muốn mất ai cả.
Dương Hạ Vũ vuốt nhẹ đôi má bị nước mắt bao phủ của cô, Thiên Tuyết thật dễ khóc, cô yếu đuối và cần phải được hắn chở che nếu không cô sẽ vỡ tan thành nước. Hắn cuối đầu hôn lên từng giọt nước mắt trên má cô, khẽ an ủi:
- Sẽ không mất ai cả, anh sẽ ổn. Anh là Dương Hạ Vũ, không phải kẻ dễ dàng bị Mặc Nghiêm giết chết đâu.
Dù lời hắn nói như thế nhưng cô không thể nào yên tâm được, Mặc Nghiêm không phải là dạng vừa, chẳng tầm thường như vẻ bề ngoài đâu, anh quả thật chẳng khác nào ác quỷ đội lớp thiên thần, chiếc mặt nạ thánh thiện ấy được chế tạo thật hoàn hảo.
Hoa Thiên Tuyết cũng không thể trách được Mặc Nghiêm, đúng là anh sai, Dương Hạ Vũ cũng sai nhưng người tội nghiệp nhất, cội nguồn của tất cả lại là Yên Nhi, nếu cô ấy không gặp Hạ Vũ, không yêu hắn có lẽ cô đã không chết và chẳng thể nào biến Mặc Nghiêm trở thành điên loạn như thế.
- Anh hứa chứ?.
- Hứa.
Cô như đứa trẻ muốn lấy làm tin liền đưa ngón út bé nhỏ ra trước mặt Dương Hạ Vũ bắt hắn phải ngoéo tay cho bằng được. Hạ Vũ cũng làm như cô, còn yêu chiều hôn lên môi Tuyết:
- Qua ngày mai, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.
Ừ thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, Thiên Tuyết gật đầu ôm lấy Dương Hạ Vũ, cả hai không ngủ cả đêm, hắn ôm lấy cô thật chặt, siết mạnh như sợ rằng không còn cơ hội để ôm cô, còn Thiên Tuyết cứ nghe mãi nhịp đập ở tim hắn. Cô rất sợ ngày mai nơi đây sẽ trở nên im lặng, lạnh ngắt không còn sức sống.
Mỗi người ôm một tâm trạng riêng nhưng cùng chung một nỗi sợ, Dương Hạ Vũ dù lòng biết chắc rằng sẽ bình an, nhưng trên đời ai đoán được chữ ngờ cơ chứ?.
Sáng hôm sau.
Không khí trông chẳng vui vẻ gì cho cam, Dương Hạ Vũ hiền hòa đưa cô đến một nơi rất xa đó là thành phố H, nơi vùng quê yên tĩnh với những ngôi nhà san sát nhau, trông thật bình dị, gần gũi và thanh thản nhẹ lòng.
- Chúng ta đến đây để làm gì?.
Hạ Vũ nở nụ cười buồn nhưng lại ngây ngô như cậu bé:
- Viếng mẹ anh.
Hoa Thiên Tuyết thôi không cười nữa, cô theo bước chân của hắn đi vào ngôi nhà bằng gỗ quý phái, bên ngoài có vài ông bà cụ quét sân tám chuyện phiếm, thấy Hạ Vũ bước vào họ liền hiền lành cười, chẳng ai tỏ ra sợ hãi với cậu thiếu gia ngang tàn này. Vũ nói:
- Đó là những người làm cho mẹ anh ngày trước, họ đã luôn ở đây.
Thiên Tuyết gật đầu hiểu ý, những người làm trung thành, những người làm bạn đến già đơn giản chỉ muốn ở bên cạnh nhau, khi buồn lòng ngồi cùng chiếc chiếu mây để nhắc lại chuyện xưa.
Đi một đoạn vào tới gian phòng, căn phòng không ai ở nhưng lại sạch sẽ tươm tất, hương khói thơm dịu vờn quanh cánh mũi Tuyết, cô ngước đầu nhìn vào chánh điện gian phòng. Một khung hình không to cũng chẳng nhỏ đang chứa đựng dung nhan của người phụ nữ phúc hậu, khuôn mặt của Hạ Vũ rất giống bà từ nét cười xinh đẹp ấy, đến cả ánh mắt tinh tường sáng rọi lên sức sống mãnh liệt.
- Mẹ anh tên gọi Hạ Lan, bà qua đời năm anh được sáu tuổi, bà bị một khối u ác tính hành hạ. Dù đã mổ bỏ thành công nhưng thân thể bà quá yếu nên không thể qua khỏi, đã hơn mười lăm năm rồi. Mẹ anh vẫn cứ trẻ mãi, vẫn cứ mỉm cười như thế với anh, mỗi lần cùng cha về viếng mẹ, hai cha con đều trò chuyện với bà, và bà chỉ mỉm cười và lắng nghe. Tuy vậy nhưng anh biết bà đang rất vui, đúng không? Hôm nay anh còn dẫn cả con dâu về rồi ngày mai sẽ ra mắt cháu nội nữa cơ.
Hoa Thiên Tuyết lắng nghe Dương Hạ Vũ nói, nghe thấy lời nói nghẹn lại nơi yết hầu của hắn. Cô dường như hiểu ra những gì hắn nói chính là đang che đi sự cố không may xảy ra, và điều bất trắc đó thật sự rất nghiêm trọng.
Cô ôm lấy thắt lưng hắn, nước mắt cô lưng tròng nhưng đã không tuôn rơi, cô không muốn khóc, cô kìm nén lại. Bởi vì hắn sẽ không sao đâu:
- Đúng vậy, ngày mai chúng ta lại đến viếng thăm mẹ, cho Thiên Hải nhìn thấy bà nội xinh đẹp của nó nữa.
Dương Hạ Vũ xoa lấy mái tóc cô, hắn đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cười, hắn đang nở một nụ cười hạnh phúc:
- Ừ, sẽ đến cùng nhau.
Hắn nhất định không thua Mặc Nghiêm, hà cớ gì hắn phải sợ anh. Dương Hạ Vũ chẳng thua kém ai, chẳng sợ người nào cả. Huống hồ hắn còn có hy vọng để và quyết tâm phải trở về bình an.