Hôm nay, Thích Thiệu Phong ra ngoài sửa máy tính cho khách hàng, công việc hoàn thành rất thuận lợi. Nghĩ đến thời gian từ nơi này về lại công ty cũng gần giờ tan tầm không nhiều lắm, vì vậy cậu trực tiếp gọi cho quản lý nói về nhà luôn.
Đem mấy món vặt để ăn sau bữa tối, Thích Thiệu Phong mở cửa ra. Trong không khí đã thoang thoảng mùi hương, hương vị gia đình làm Thích Thiệu Phong không khỏi hít sâu một hơi. Đem túi to vào phòng bếp, Thích Thiệu Phong liếc mắt liền thấy một nam nhân đang đứng cạnh bếp.
An!
Từ sau khi vụt hiện ra, đây là lần thứ hai Thích Thiệu Phong nhìn thấy nhân hình của An, cậu nín thở không dám nhúc nhích, sợ kinh động An. An vẫn đang mặc bộ quần áo Thích Thiệu Phong thấy anh lần đầu tiên trong hình người, chiếc quần màu nâu cánh gián cùng áo sơ mi trắng, ống tay áo xăn lên đến khuỷu tay, một tay cầm sạn.
Nét mặt An rất đẹp, Thích Thiệu Phong không khỏi tán thưởng trong lòng, bất luận An trong hình người hay chồn đều là loại hình Thích Thiệu Phong thích.
Dầu sôi lên, An đem thức ăn đã xắt sẵn bỏ vào chảo rồi cúi người bắt đầu đảo nhanh, ‘sát’ một tiếng. An chuyên chú làm, đôi môi khẽ mím lại khiến Thích Thiệu Phong tâm động, cậu kìm lòng không được bước đến.
An đang xào rau chú ý đến Thích Thiệu Phong đột nhiên xuất hiện, anh hoảng sợ, trừng lớn mắt chớp vài cái, còn chưa đợi Thích Thiệu Phong mở miệng, An đột nhiên biến lại thành chồn, cái sạn lơ lửng rớt xuống đất, phát ra tiếng ‘đương’, Thích Thiệu Phong cũng bừng tỉnh giữa cơn mơ ngày.
“Uy, uy…” Thấy chồn nhanh như chớp chạy đi, thoáng cái liền biến mất, Thích Thiệu Phong ở phía sau kêu um sùm, “Uy, tôi không biết xào rau a, uy, anh sao lại bỏ đi như vậy a…”
Thích Thiệu Phong dở khóc dở cười nhặt cái sạn từ dưới đất lên lau sạch, tự mình ra tay nấu thức ăn tiếp.
Buổi tối, khi nhìn thấy bộ dáng nhút nhát của An trong lốt chồn đứng ở cạnh cửa phòng ngủ nhìn xung quanh, Thích Thiệu Phong vừa tức giận vừa buồn cười, nói với An, “Anh đó nha, tôi là hổ sao? Anh sợ cái gì chứ?”
An cúi đầu xuống. Thích Thiệu Phong nhìn thấy bộ dáng vừa bất an vừa xấu hổ của An, đột nhiên không biết nói gì nữa. Ngừng một lúc, An xoay người lết đuôi trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, từ trưa trời đã bắt đầu mưa, càng về tối mưa càng lớn.
Gần đến nửa đêm Thích Thiệu Phong vẫn chưa về nhà, con chồn vẫn ngồi trong phòng khách đợi cậu. Nói có vẻ bất an, khi thì cào cửa sổ nhìn xung quanh, khi thì nhảy lên sofa, một chút lại chạy đến huyền quan dán sát người lên cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Thích Thiệu Phong cuối cùng cũng trở về, mang theo chiếc dù ướt đẫm nước mưa. An chạy đến đón cậu. Thích Thiệu Phong ngồi xổm xuống đổi giày, sau đó ôm chầm lấy con chồn trên mặt đất lên.
“Tăng ca, nên về trễ. Làm anh lo lắng.” Thích Thiệu Phong vuốt ve đầu con chồn, nó cũng thuận thế lấy đầu cọ lòng bàn tay cậu. Thấy An hiếm khi tỏ ra thân thiết, trong lòng Thích Thiệu Phong thực hưởng thụ.
Nhanh chóng tắm rửa, Thích Thiệu Phong mặc áo ngủ bước ra, nhìn thấy An vẫn ngồi xổm trên sofa, vừa thấy cậu liền lao đến, tựa hồ vẫn đang trong trạng thái bất an, Thích Thiệu Phong bước đến ngồi xuống cạnh An, vươn tay bế nó đặt lên đầu gối.
“Anh đang lo lắng cho tôi sao?”
An tựa hồ thừa nhận.
“Không, không xảy ra chuyện gì, chỉ tăng ca thôi. Nên anh yên tâm.”
An gật gật đầu.
Một người một chồn lại im lặng. Trong phòng khách lúc này chỉ bật một bóng đèn nhỏ. Không khí yên tĩnh, tiếng mưa rơi ngoài cửa dổ, còn có ánh đèn nhu hòa, tất cả làm Thích Thiệu Phong có cảm giác tịch mịch, trong lòng dâng lên xúc động muốn ốm. Cậu lấy cả tay ôm lấy thắt lưng chồn, đột nhiên rất muốn ôm, không phải ôm chồn trong lồng ngực, mà muốn ôm An, ôm An trong hình người.
“Vì sao không muốn biến thành người?” Thích Thiệu Phong hỏi. Cậu không nghĩ An sẽ trả lời, kiểu đối thoại này giống như tự lảm nhảm với mình.
“Vì ghét tôi sao? Hay là tôi đã làm gì sai?”
“Tôi rất thích anh a, chẳng lẽ anh không cảm thấy sao? Trước đây nói sẽ làm mấy chuyện kia với anh… cũng chỉ vì tôi nghĩ anh là chồn. Tôi biết anh là yêu thú, sau khi anh thành người tôi không nghĩ đến nữa.”
Thích Thiệu Phong thì thào, cúi đầu dán mặt lên đỉnh đầu chồn, “Rõ ràng có anh ở cạnh tôi, anh cũng không chịu lấy hình người sống với tôi, như vậy tôi sẽ cảm thấy cô đơn. Thật cảm thấy rất cô đơn.”
Nam nhân mang ngữ khí buồn rầu nói những lời này làm động lòng người, An giương bàn chân khẽ đụng vào hai má Thích Thiệu Phong. Thích Thiệu Phong nắm chân chồn, thở dài, “Nhất định chỉ như vậy thôi sao? Không thể nắm tay anh được sao?”
Đôi mắt đen láy của chồn nhìn vào mắt Thích Thiệu Phong, vùng khỏi tay cậu nhảy lên sofa, sau một tiếng ‘ba’ rất nhỏ vang lên lên, một nam nhân xuất hiện bên cạnh Thích Thiệu Phong.
“A…” Thích Thiệu Phong sung sướng ra mặt, niềm vui này của cậu xuất phát từ tận sâu trong lòng.
“Tôi…” Nam nhân ngập ngừng, cúi đầu không dám nhìn Thích Thiệu Phong.
“Cái gì?” Thích Thiệu Phong vì muốn nghe rõ nên kề sát vào, nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân.
“Tôi… sợ cậu ghét tôi.” An nhỏ giọng nói, co rúm người lại, vẻ bất an bối rối.
“Sao tôi lại ghét anh?” Thích Thiệu Phong khó hiểu hỏi, “Rõ ràng tôi thích anh đến như vậy mà.”
An nâng mi mắt, khẽ cúi người về phía Thích Thiệu Phong, mang theo ánh mắt lo sợ cùng ngượng ngùng làm Thích Thiệu Phong tâm động không ngừng.
“Ban đầu cậu nói như vậy vì tôi là chồn, là vật nuôi, cậu nhất định cũng nghĩ như vậy đi, nên mới đem tôi về nhà cậu. Kết quả phát hiện nguyên lai tôi là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân thực vô dụng, cậu… cậu không thất vọng sao?” An lắp bắp.
Thích Thiệu Phong trừng lớn mắt, “Vì sao lại nói như vậy?”
“Đây là sự thật.” An lộ ra vẻ mặt u buồn, “Tôi… tôi không biết gì cả, đơn giản là một con sâu, tôi…”
“Không được nói bản thân như vậy.” Thích Thiệu Phong lớn tiếng, thanh âm đột nhiên tăng cao dọa An nhảy dựng, anh theo bản năng co rúm lại.
Thích Thiệu Phong nắm lấy đầu vai An, “Sao anh lại có thể nói như vậy! Cái gì mà sâu bọ, cái gì mà vô dụng. Anh vẫn luôn chiếu cố tôi, như thế nào có thể nói vô dụng!”
An bị giữ chặt vai cúi thấp đầu, “Nhưng mà, tôi không biết làm gì, tôi…”
“Đừng nói như vậy, anh rất tốt, thật đó.” Thích Thiệu Phong động viên An đang tự ti, nâng tay xoa đầu anh.
“Tôi…” An ngẩng đầu, nghi hoặc lại mong chờ được khẳng định, “Cậu thật sự không ghét tôi?”
“Đương nhiên, anh đáng yêu như như vậy, anh tốt như vậy…” Thích Thiệu Phong cố gắng muốn khen ngợi nhiều một chút, nói năng hơi lộn xộn.
An được khen liền cười. Từ sau khi bại lộ thân phận anh vẫn luôn muốn nói thẳng chuyện của mình với Thích Thiệu Phong, lại sợ sẽ bị đuổi đi, anh cố gắng làm Thích Thiệu Phong thích anh, lại không biết nên làm gì. Lo âu một thời gian, anh cảm thấy vẫn bày tỏ với Thích Thiệu Phong để công bằng một chút. Nhưng ngày đó An đang nấu cơm vừa thấy Thích Thiệu Phong, trong lòng khiếp sợ vẫn hóa thành chồn trốn đi. Tối nay Thích Thiệu Phong về trễ làm An nghĩ cậu đã tức giận, vì thế An càng thêm lo lắng. Hiện tại đã biết rõ, tâm tình thoải mái, những gút mắc cũng được mở ra.
“Có một số việc, tôi vẫn muốn nói với cậu…”
“Nói cho tôi biết đi.” Thích Thiệu Phong mỉm cười nói, ngồi ngay ngắn lại trên sofa, chuẩn bị lắng nghe.
An ngồi thẳng, nắm hai tay lại, tư thế nghiêm túc làm Thích Thiệu Phong cảm thấy hơi mắc cười không khỏi khiến cậu đoán tới đoán lui, cậu không biết An muốn bộc bạch chuyện gì.
“Tôi sinh ra ở cực Bắc, là thị trấn nhỏ nơi đã gặp cậu. Chúng tôi thuộc một nhánh của yêu tộc chồn, vẫn luôn sống tại đó. Do khí hậu, tộc chúng tôi ít khi lấy hình người xuất hiện, hơn phân nửa là lấy hình chồn kiếm ăn, sinh sống.”
“Sau đó, rất nhiều tộc nhân hướng ra cuộc sống ở thành phố, lục tục chuyển đi. Dù sao ánh đèn rực rỡ nơi đô hội phồn hoa so với thị trấn yên bình bảo thủ lại nghèo nàn có sức hấp dẫn hơn rất nhiều. Tôi cũng từng nghĩ chuyển đi hay không. Cơ thể của tôi không khỏe, yếu ớt, thị trấn nhỏ lại rất lạnh, cuộc sống thành thị tốt với tôi hơn, nhưng tôi lại không chuyển đi.”
“Vì sao?” Thích Thiệu Phong nghe đến đây nhịn không được liền hỏi.
Đầu An cúi ngày càng thấp, bộ dáng kia làm Thích Thiệu Phong nhịn không được muốn đến ôm anh.
“Vì… trong tôi luôn có tiếng nói – Không được đi, không được đi, ở lại. Theo như tiếng nói ấy, có thể tôi sẽ tìm được thứ mà tôi luôn tìm kiếm. Mỗi khi tôi quyết tâm chuẩn bị chuyển đi, thanh âm kia lại vang lên, cuối cùng tôi vẫn ở lại. Chồn là loài động vật sống một mình, các tộc nhân khác dần chuyển đi, một mình tôi thực tịch mịch…”
Nhìn nam nhân trước mắt dùng thanh âm cực nhỏ thốt lên ‘thực tịch mịch’, Thích Thiệu Phong nhịn không được nắm lấy tay anh. An khẽ run, bị Thích Thiệu Phong nắm chặt, anh cũng không giãy ra nữa.
“Tôi vẫn hy vọng có thể có người bầu bạn với tôi trong cuộc sống này. Tôi cứ tìm cứ tìm, nhưng vẫn chưa gặp được. Tôi nghĩ có lẽ đến thành phố, nhiều người như vậy, chắc có thể gặp được người đó không chừng. Nhưng tôi lại không thể thật sự quyết tâm rời khỏi thị trấn, giống như có cái gì đó giữ tôi lại. Kỳ thật trong lòng tôi rất sợ sẽ không gặp được. Tôi vừa do dự, vừa đợi. Cho đến một ngày, tôi thấy có người nằm trên cánh đồng tuyết, nhìn thấy cậu ta, trái tim tôi…”
Thích Thiệu Phong ôm chầm lấy An, ghì chặt anh vào lòng: “Người kia là tôi đi, người anh đang đợi chính là tôi.”
“Tôi không biết.”
“Anh đã nói thân thể không tốt, nhưng anh vẫn dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm tôi trong tuyết, anh không do dự sao?” Thích Thiệu Phong hỏi.
An không nhúc nhích, tùy ý để Thích Thiệu Phong ôm mình, vì ngượng ngùng nên có chút cứng ngắc.
“Tôi… tôi không biết… Tôi chỉ nghĩ tôi không thể để cậu gặp chuyện không may.”
Cứ ôm nam nhân như thế, Thích Thiệu Phong không ngừng vuốt tóc anh, trong lòng chỉ có một cảm giác – anh ấy rất đáng yêu.
“Vậy thì, tại sao cứ luôn trốn tránh tôi? Sau khi tiếp xúc phát hiện tôi làm anh sợ à?” Thích Thiệu Phong đưa tay nâng khuôn mặt An lên, để anh ngẩng đầu đối diện với mình, hỏi vấn đề vẫn luôn tồn tại trong lòng.
Khóe mắt An lóe sáng, lông mi dài không ngừng rung rung, “Kia… Tôi… Vì tôi có tư tâm. Tôi khát khao sự quan tâm của cậu, nhưng trong lòng tôi biết được, tuổi tôi đã lớn, lại vẫn là người cái gì cũng không biết, tôi không giúp đỡ gì được cho cậu, lại chỉ liên lụy cậu. Nhìn cậu thích hình chồn của tôi, tôi đã nghĩ nếu có thể thành thú nuôi của cậu, như vậy cả đời cũng được, tôi vẫn sẽ làm bạn với cậu. Nên tôi vẫn không tiết lộ thân phận, cho đến khi…”
“Đồ ngốc…” Thích Thiệu Phong ôn nhu trách cứ một câu, “Nguyên lai là như vậy a.”
An thấp giọng nức nở, “Tôi sợ cậu sẽ ghét tôi, tôi không muốn cậu ghét tôi, nhưng mà tôi lại vô dụng như vậy.”
“Nói cái gì vô dụng hả,” Thích Thiệu Phong vươn tay xoa đầu An, “Rõ ràng anh làm được rất nhiều, thật sự có khả năng, sao lại nói mình như vậy. Từ khi anh đến đây, anh vẫn luôn an ủi người cô đơn như tôi, sau khi biến thành người lại giúp tôi làm nhiều việc như vậy, cả ngôi đều do anh xử lý, sau khi có anh cuộc sống của tôi an ổn hơn. Không được nói bản thân vô dụng, còn như vậy tôi sẽ giận đấy.”
“Cậu… cậu sẽ không ghét tôi?” Thanh âm An run rẩy.
“Đương nhiên. Tôi thích anh.” Thích Thiệu Phong nói xong lại kéo An vào lòng, “Cho nên, dùng bộ dáng hiện tại hảo hảo ở bên cạnh tôi đi.”
“Nhưng nếu như vậy tôi sẽ không còn là thú nuôi nữa.” An do dự.
“Tôi sẽ không bắt anh làm thú nuôi, chúng ta là… “ Nguyên bản Thích Thiệu Phong muốn nói ‘là người yêu’, lại sợ lúc này nói như vậy đường đột quá mức, đành nói, “Chúng ta hiện tại là người sống chung.”
“Sống chung?” Mặt An đỏ lên.
“Đúng vậy, chỉ có một cái giường, không còn cách nào, thông cảm chút đi.”