Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 36: Chỉ cần có thể tránh mặt hắn



Suốt đêm đó Mạch Linh nằm hẳn trên sàn nhà, nơi hoa huy*t đau rát và có dấu hiệu sưng tấy, hơn nữa đêm gần sáng, cô thấy di động nhấp nháy sáng đèn nên đã cố trườn người tiến đến tủ đầu giường. Cầm di động lên xem.

Hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Hàn Ưng, lúc tối đưa cô về biệt thự, hắn đã nhìn thấy xe của Lục Thiên Mặc ở phía sau, trong lòng liền cảm thấy lo lắng cho cô, thế nào Lục Thiên Mặc cũng sẽ không bỏ qua, quả nhiên là từ lúc cô vào nhà đến giờ hắn đã điện thoại nhiều lần nhưng vẫn không được.

Mạch Linh ôm chặt lấy bụng dưới, khép chặt hai chân để mong giảm bớt cơn đau, cô cầm điện thoại trong tay cũng không thể nào giữ được lâu, bàn tay cô run rẩy buông rớt chiếc di động từ trên xuống.

"Tút... Tút.. Tút..."

Mất tín hiệu liên lạc, Hàn Ưng chửi thề một câu rồi quăng mạnh di động xuống giường, hắn tiến đến cửa sổ to lớn trong phòng, nghiêng người nhìn xuống phía sân rộng.

"Thiếu gia, ông chủ cho gọi cậu xuống."

Ông quản gia ở trước cửa phòng lên tiếng gọi, Hàn Ưng nhíu mày quay lại, phất tay cho ông ta lui, hắn xoay người bước ra khỏi phòng.

Hàn Lâm và một người đàn ông đầu tóc bạc phơ đang ngồi dưới phòng khách toát lên vẻ khí thế hùng hồn, vừa thấy Hàn Ưng đặt mông ngồi xuống ghế, Hàn Lâm đã lên tiếng.

"Chuyện lần này cũng may là được giải quyết êm đẹp, nếu không thì Hàn gia ta còn mặt mũi nào ra ngoài ngước mặt nhìn ai nữa."

Ông ta thừa biết mọi rắc rối đều do thằng con quý tử này gây ra, chỉ tiếc rằng ông không thể nào quản lí được hắn.

"Ba à, đây đâu phải là lần đầu. Thân phân của con cũng không phải thấp kém như những thằng đàn ông ngoài kia. Xảy ra một chút chuyện nhỏ như vậy, ba không cần phải lo lắng đâu."

Hàn Ưng bắt chéo chân, gập người ghim lấy miếng trái cây trên bàn cho vào miệng nhai ngon lành, người đàn ông râu tóc bạc phơ ngồi ở ghế đầu bàn, lúc này mới lên tiếng.

"Đứa cháu nghịch tử này, bắt đầu từ ngày mai, ta không cho con ra ngoài ăn chơi nữa, mang trên người chức vụ giám đốc của Hàn thị, mà suốt ngày chỉ biết đi gây chuyện. Ngày mai đến công ty làm việc cho nghiêm túc vào. Tự mình kiểm điểm đi."

Hàn Ưng đứng lên, nhún vai một cái rồi đáp: "Cháu luôn là đứa cháu hiếu thảo với ông nội đấy thôi. Thôi vậy, ngày mai cháu sẽ đến công ty theo ý muốn của người."

Hàn Ưng xoay người đi lên phòng, trước khi rời khỏi đã kịp căn dặn thuộc hạ bám sát Mạch Linh, hắn vẫn rất lo lắng và cảm thấy bất an trong lòng.

Hàn Lâm thở dài nhìn Hàn Ưng khuất sau cánh cửa phòng, ông quay lại phía ba mình, nhàn nhạt lên tiếng.

"Nó năm nay cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn không lo làm ăn. Nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì gia tài của tộc họ Hàn ta cũng bị nó đốt thành tro mất."

"Con yên tâm, nó rất nghe lời ta. Mọi chuyện cứ để ta lo liệu."

***

Mạch Linh nằm trên sàn đá lạnh như thế suốt đêm, đến khi cô mở mắt tỉnh dậy thì cũng đã hơn chín giờ sáng, nơi đó khi đi tiểu tiện vẫn cứ rát vô cùng.

Cô cố gắng tiến vào phòng tắm để tắm sạch người rồi thay quần áo, nơi hạ bộ đau đến mức mỗi lần khẽ chạm vào cô đều phải rơi nước mắt.

Mạch Linh ngồi trong phòng khám, bác sĩ từ ngoài cửa bước vào, mang theo một một khay dụng cụ y tế.

"Cô Kiều, mời cô vào bên trong để tôi kiểm tra."

Nữ bác sĩ hướng tay về phía bên trong phòng, Mạch Linh gật đầu đi theo. Cô theo hướng dẫn của bác sĩ cởi quần áo leo lên nằm trên giường, nữ bác sĩ xem xét qua một lượt, rồi mới ậm ờ lên tiếng.

"Cô bị chấn thương phần mềm vùng kín rồi, hạn chế quan hệ tình dục trong vòng hai tuần. Hai tuân sau quay lại kiểm tra lại, đây là thuốc sát trùng và dung dịch vệ sinh, cô cũng hạn chế mặc quần bó sát nhé!"

Nữ bác sĩ đưa cho Mạch Linh một túi thuốc to đùng, dặn dò đủ thứ, sau khi Mạch Linh nghe hiểu thì bà ta mới để cô về.

***

Lục Thiên Mặc ngồi ung dung trên ghế sô pha, Lô Tấn ở bên cạnh chuyền đến một cuộn băng DVD, đẩy cái laptop bên cạnh sang.

"Lão đại, tổ chức Hắc Ám đang tăng cường càng quét lực lượng để thâu tóm toàn bộ thị trường châu Mĩ, đây là tài liệu mà người của ta lấy được từ chỗ hắn."

Lục Thiên Mặc đưa đoạn băng vào laptop, sau khi xem qua một lượt, hắn ngã người ra sau ghế, hướng ánh mắt sâu thẳm đến phía Bạch Phụng, Rob, Lô Tấn và Doãn Phi.

"Trong bốn người, ai đủ khả năng làm nhiệm vụ lần này?"

"Lão đại, để tôi đi." Bạch Phụng tự ứng cử sang Canada để làm nhiệm vụ lần này, lần này nếu như muốn thành công, có lẽ hắn phải nằm vùng vài tháng ở đó.

Canada là quốc gia lớn nhất ở khu vực Bắc Mĩ và đứng hàng thứ hai trên thế giới, một tổ chức lớn hùng mạnh ở nơi khác nhắm tới hòng muốn chiếm đoạt địa bàn nơi đây. Nhưng thật không may cho bọn chúng là đã động vào miếng mồi mà Lục Thiên Mặc đã nhắm đến. Sau khi thu tóm thị trường châu Âu, hắn đã nhắm sang cả khu vực châu Mĩ và trung tâm của ba mươi lăm quốc gia ở châu lục này.

Đúng lúc Mạch Linh vừa ở bệnh viện về, cô bước vào phòng khách đã thấy mọi người đang họp. Đối mặt với Lục Thiên Mặc, cô tuyệt nhiên lại không dám nhìn hắn, nỗi đau khổ và nhục nhã đã dần xét nát tâm can cô, cuộc sống sau này cô chẳng biết rồi sẽ như thế nào. Chỉ cảm thấy hiện tại cô đã dần vơi đi cảm xúc mà một con người bình thường phải có.

Cô nhìn thấy hắn, lại nghĩ đến tình cảnh của tôi hôm qua, cô ở tư thế không biết nhục nhã đó dùng miệng kích thích đến "em trai" của hắn, nghĩ đến dây thôi cô đã cảm thấy nổi da gà.

"Bạch Phụng, Rob. Nhiệm vụ lần này tôi giao cho hai người." Lục Thiên Mặc hướng đến phía Mạch Linh, lên tiếng nói tiếp: "Mang cô ta đi, kiểm tra trình độ sau một tháng tập luyện."

Bọn người Bạch Phụng quay nhìn về phía cô, Rob đứng lên hướng cô cười cười.

"Nhiệm vụ lần này rất quan trọng. Cô hãy chuẩn bị cho tốt, chúng ta sẽ rời khỏi đây một thời gian."

Mạch Linh không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng cũng gật đầu chấp nhận, chỉ cần cô có thể tránh mặt Lục Thiên Mặc thì cô sẵn sàng đồng ý rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.