Sủng Vật Tình Nhân 999 Ngày

Chương 46: Cú sốc tâm lý



Doãn Phi đem đến cho Mạch Linh một viên thuốc giảm đau. Cô thẩn thờ nhìn đến, không do dự nuốt vào.

Nửa đêm, Mạch Linh nhìn thấy một đứa bé chạy đến dưới chân cô, nó đưa hai bàn tay nhỏ xíu lên lắc lắc, giọng nói tràn đầy sự oán hận.

"Mẹ! Sao mẹ lại bỏ con, sao mẹ lại bỏ con?"

Cô có thể nhìn thấy từ khoé mắt nó chảy ra hai dòng máu đỏ, hốc mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm vào mặt cô, nó khẽ nhe miệng ra cười lớn, đưa hai bàn tay dính đầy máu chạm vào cổ chân cô kéo đi.

"Không...Không!"

Mạch Linh choàng tỉnh giấc, cô vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kinh dị, đứa bé đến tìm cô là con cô sao? Có phải hay không là nó căm thù cô, muốn quay về để hỏi tội cô tại sao lại giết nó.

Mạch Linh ngồi trên giường ngẩn ngơ suốt đêm, trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh của đứa nhỏ, cô cảm thấy một sự chua chát dâng lên khoé miệng, chỉ trong một đêm, con của cô đã biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này.

Cánh cửa phòng được mở ra, bà quản gia bê một bát cháo nóng đi vào theo lời dặn của Doãn Phi. Bà ta đặt tô cháo trên bàn, hướng đến phía Mạch Linh cúi người nói.

"Cô Kiều, cháo này vẫn còn nóng, cô ăn nhanh kẻo nguội nhé?"

Mạch Linh vẫn ngẩn người ngồi trên giường. Cô đã ngồi như thế suốt tám tiếng đồng hồ, chẳng biết là tâm trạng cô có đang bất ổn hay không?

Bà quản gia tiến đến khẽ chạm vào người cô. Bất giác Mạch Linh xoay mặt lại, vừa nhìn thấy bà quản gia cô đã hét toáng lên.

"Tránh ra! Mau tránh ra! Đừng...Đừng giết con của tôi."

"Cô Kiều, cô bình tĩnh. Tôi không có ý làm hại cô." Bà quản gia khá sốc với thái độ kì lạ của cô, bà xua xua tay, cố mỉm cười trấn an: "Tôi có nấu cháo cho cô. Nào! Mau ăn đi."

Mạch Linh nhìn đến muỗng cháu mà bà quản gia đưa tới, cô nhìn chằm chằm vào bên trong, trong mắt xẹt qua cái đầu đỏ hỏn của một đứa bé.

"Áaaaaaaaaa..." Cô đưa tay hất đổ tô cháo trên tay bà quản gia, lập tức điên cuồng chạy ra khỏi phòng.

Vừa xuống cầu thang thì cô va phải một người, Bạch Phụng đỡ người cô đứng lên, nhìn thần thái hốc hác của cô bỗng dưng có một linh cảm không hay. Đúng lúc ba quản gia cũng chạy theo xuống, vừa gặp Bạch Phụng, bà ta đã vội vàng lên tiếng.

"Cô Kiều có lẽ bị san chấn tâm lí rồi, cô ấy cứ luôn miệng kêu đừng giết đứa bé, chuyện này..."

Bạch Phụng nhìn Mạch Linh điên điên khùng khùng chạy nhảy khắp phòng khách, hắn híp mắt lại, quay sang bà quản gia: "Tôi sẽ báo lại cho lão đại. Cô ta cần phải có bác sĩ riêng để điều trị."

Hắn nói xong liền móc điện thoại từ trong túi áo vets ra, tìm đến tên của Lục Thiên Mặc rồi ấn nút gọi đi.

"Nói." Lục Thiên Mặc thấy tên Bạch Phụng gọi tới, hắn dời mắt khỏi màn hình máy tính, ngã người ra sau ghế xoa xoay thái dương.

"Lão đại, Kiều Mạch Linh..."

"Cô ta như thế nào?"

Bạch Phụng liếc mắt đến bọn thuộc trông chừng Mạch Linh, rồi mới lên tiếng: "Cô ấy bị một chút vấn đề về tâm lí, bây giờ không nhận ra ai cả."

Lục Thiên Mặc hừ lạnh một tiếng rồi cúp máy, chuyện tối hôm qua cũng làm hắn một phần bị ám ảnh. Người phụ nữ thống khổ nằm vật dưới sàn nhà, chứng kiến cảnh đứa con của mình bị phá đi một cách đầy đau đớn.

Hắn đứng dậy khỏi ghế, tiến đến cửa sổ sát đất nhìn xuống vài giây, trong đầu chợt xẹt qua một ý nghĩ gì đó, hắn bàn giao lại một số giấy tờ cho Khương Hàn Nhật rồi lập tức cầm áo vest rời đi.

Bác sĩ riêng được Lục Thiên Mặc mời đến vừa nhìn thấy Mạch Linh đã lắc đầu, cô gái trước mặt đã bị một cú sốc tâm lí lớn dẫn đến tâm trí điên dại. Ngoài những người cô tin tưởng ra thì cô không còn nhận ra bất cứ ai.

Lục Thiên Mặc ngồi ở trên ghế sô pha, bà quản gia hơn nữa ngày trời lên tiếng dụ dỗ thì mới đưa được cô xuống cầu thang. Mạch Linh vừa nhìn thấy Lục Thiên Mặc, cô đã sợ hãi lùi lại phía sau.

Hắn đối với biểu hiện này của cô cũng không lấy làm lạ, hắn bắt chéo chân ngồi lên ghế, xoay sang hướng của tên bác sĩ kia.

"Cô ta bị làm sao?"

Bác sĩ lắc đầu, đưa đến một số thông tin quan trọng có liên quan đến căn bệnh của cô đến trước bàn, Lục Thiên Mặc ngó nhanh qua, ánh mắt khẽ híp lại.

"Bây giờ, tôi cần vài người giữ cô ấy lại. Tôi phải khám kĩ thì mới đưa ra kết luận được."

Lục Thiên Mặc hướng đến phía Bạch Phụng và vài tên thuộc hạ, bọn họ cằm chặt cánh tay Mạch Linh lại, ép cô ngồi xuống ghế.

"Đừng giết con tôi...Đừng..."

Mạch Linh dùng hết sức giẫy dụa nhưng vẫn không phản kháng được gì, tên bác sĩ dùng một cái đèn pin chuyên dụng tiến đến trước mặt cô, đưa tay mở tròng mắt cô ra, soi kĩ giác mạc bên trong.

Sau gần hai mươi phút kiểm tra thì tên bác sĩ kia mới lên tiếng: "Lục tổng, cô ấy không mắc bệnh y khoa, mà đây là một tâm bệnh. Cô ấy bị một cú sốc lớn dẫn đến triệu chứng san chấn tâm lí dẫn đến dây thần kinh của não bộ nên không thể nhận ra ai, hơn nữa triệu chứng này cũng thường xuyên làm cho cô ấy bị ám ảnh và suy nghĩ những thứ không tốt."

Lục Thiên Mặc tiến đến chỗ cô, khẽ liếc nhìn qua người cô rồi lên tiếng hỏi: "Dùng thuốc hay làm cách nào đó cũng được, nhất định phải làm cho cô ta hồi phục."

"Chuyện này không hẳn là không có cách giải quyết. Chỉ có điều..." Tên bác sĩ ngập ngừng, vài giây sau mới đủ can đảm nói tiếp: "Để hồi phục hoàn toàn thì cần khá nhiều thời gian, hơn nữa hãy để cô ấy tự do đi đến nơi mà cô ấy muốn. Lục tổng, anh hãy cho người giám sát cô ấy, tránh những lúc kích động cô ấy có thể tự làm hại đến bản thân."

***

Thời gian gần đây Mạch Linh đều ở trong phòng, có lẽ đây là khoảng thời gian mà cô cảm thấy thoải mái nhất, không lo toan nghĩ ngợi điều gì, cuộc sống của cô hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, hai tên vệ sĩ luôn đứng canh hai mươi bốn trên bảy trước phòng cô, bất kể bên trong xảy ra chuyện gì, thì bọn họ sẽ lập tức xông vào.

Đám người Bạch Phụng đã dùng hết mọi cách để khiến cô nhớ lại nhưng đều vô ích, mỗi khi bọn họ có ý định đến gần thì cô lại nổi điên, có lần cô còn chạy ra khỏi biệt thự.

Tâm trí Mạch Linh lúc tỉnh lúc mê, hoàn toàn không có biểu hiện hồi phục. Hôm nay cô lại chạy ra đường cản đầu một chiếc xe ô tô, nếu như người trong xe không nhanh chân đạp thắng gấp, có lẽ cô đã toi mạng rồi.

Hàn Ưng mở cửa xe bước xuống, hắn nhanh chóng kéo Mạch Linh vào lề đường, nhìn cô với một vẻ mặt đăm chiêu.

"Em làm sao vậy?"

Hắn nhìn qua đã biết cô không được bình thường, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó sau khi Lục Thiên Mặc cho người bắt cô về.

Mạch Linh dường như nhận ra Hàn Ưng, cô không còn nổi đoá phát điên nữa, nhưng cũng không để mình phát ra một lời nào.

"Linh Linh! Có phải Lục Thiên Mặc đã làm gì em không?"

Nghe đến ba chữ ám ảnh này, khoé mắt cô bỗng dưng dâng đầy hơi nước, cô đau khổ khóc nấc lên, đưa tay nắm cổ áo Hàn Ưng xốc mạnh.

"Trả con cho tôi...Trả con cho tôi!"

Khoé môi hắn bỗng dưng không thể thốt ra được lời nói nào, mặc dù hắn thừa biết là Lục Thiên Mặc sẽ không để cô sinh đứa bé ra, thế nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy.

Hắn kéo cửa xe, lấy ra một con thú nhồi bông đưa cho Mạch Linh, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười sáng tựa ánh ban mai: "Cho em."

Mạch Linh đưa mắt nhìn đến con gấu bông màu vàng trên tay Hàn Ưng, thích thú nhận lấy.

"Con tôi, con tôi nè!"

Hàn Ưng gật đầu, hắn đưa tay vuốt vuốt tóc cô, nụ cười trên môi đang dần trở nên méo mó.

"Lão đại, cô Kiều đang ở cùng với Hàn thiếu."

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Tiếp tục theo dõi."

"Vâng." Tên thuộc hạ ở cách chỗ cô không xa, hắn tắt máy rồi dõi mắt quan sát đến phía Mạch Linh và Hàn Ưng, không biết bọn họ nói gì nhưng trông vẻ mặt cô đã vui vẻ hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.