Trong khoảnh khắc nhìn thấy nhau, cả hai chúng tôi đều vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy vội vàng muốn giải thích, nhưng chưa kịp lên tiếng thì tôi đã bị Thẩm Diệu túm vào trong phòng.
Nghĩ đến Thẩm Diệu vừa mới xảy ra chuyện gì đó với Trần Như Thị, trong lòng tôi nổi lên một cơn chán ghét, không muốn có thêm bất cứ gút mắc nào với Thẩm Diệu nữa.
“Muốn chém muốn giết tùy anh, tôi muốn lưu giữ sự trong sạch ở thế gian này!” Vốn dĩ tôi ôm một bụng tức giận, đang sầu không có nơi trút giận.
Phòng tắm là kính mờ, bóng hình trắng lóa như ẩn như hiện, cùng với tiếng nước vòi sen chảy, không ngừng k1ch thích thần kinh của tôi.
Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Chắc là anh ta sẽ không chỉ khoác mỗi cái khăn tắm, mặc cho bọt nước từ đường vân cơ bụng chảy xuống chứ?
Nghĩ đến đây, mặt già của tôi đỏ ửng lên, chuẩn bị chạy trốn.
Đúng thật là bản thân bị tình cảm đả kích đến điên rồi, nên mới đến tìm Thẩm Diệu.
Tôi rón ra rón rén đi về phía cửa, ngay lúc tôi nhẹ nhàng chuyển động tay nắm cửa, lạch cạch, cửa phòng tắm mở ra.
“Cô làm gì đó?” Giọng nói khàn khàn của Thẩm Diệu từ sau lưng truyền đến.
Cảm nhận được vẻ không vui trong giọng nói, tôi theo phản xạ có điều kiện quay đầu lại cười làm lành.
Hình ảnh mỹ nam nóng bỏng vừa mới tắm xong trong tưởng tượng không hề xuất hiện, nhưng mà…
Thẩm Diệu mặc một bộ đồ bộ ở nhà màu đen kiểu ngắn, càng tôn lên nước da trắng của anh.
Bàn tay anh to, khớp xương rõ ràng, cầm lấy khăn lông tùy tiện lau đầu tóc đen nhánh của mình.
Bọt nước mịt mờ trên tóc mái chảy qua xương lông mày xinh đẹp, chảy đến đôi môi đỏ thắm…
Mặc dù chẳng để lộ gì cả, nhưng hơi thở gợi cảm của hệ cấm dục mãnh liệt ập vào trước mặt.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác bầu không khí thiếu niên trong truyền thuyết sao?
Tôi theo bản năng nuốt nước miếng, trong đầu toàn là hình ảnh môi hồng răng trắng của anh.
Nhất định là do phản ứng mê trai của tôi đã lấy lòng Thẩm Diệu, anh ta cười đến nỗi ánh mắt chuyển động: “Ha, không có tiền đồ.”
Trong vẻ ghét bỏ lộ rõ niềm vui sướng khi người ta gặp họa, thật đáng giận! Dường như anh ta tự biết mình trông rất đẹp trai!
Bị đương sự bắt tại trận, mặt tôi nóng đến nỗi đi qua trạm kiểm tra an toàn cũng cần phải cách ly.
Thẩm Diệu lại vui vẻ thoải mái đi về phía tôi, giống như sói nhất định phải bắt được con mồi của mình.
Cuối cùng giơ cánh tay lên, vây tôi lên trên cánh cửa.
“Thế nào? Giả vờ ngây thơ? Lúc tôi đọc tiểu thuyết cô viết cũng không phải thế này?” Nói xong anh ta cong cong môi, “Sao thế? Chẳng lẽ... thật ra cô chẳng hiểu gì hết?”
Bị người ta chọc trúng, tôi lập tức giậm chân, ngẩng đầu phô trương thanh thế nói: “Mới, mới không phải!”
"Ồ?" Mặt anh ta viết đầy chữ không tin.
“Tôi, tôi cũng là người dày dặn kinh nghiệm đó…” Tôi càng nói càng không tự tin.
“Ha ha.” Thẩm Diệu khom lưng, một gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt tôi.
Ừm, làn da rất đẹp, nhưng mà quầng thâm mắt khiến người ta có chút mất hứng.
Vì để bảo vệ sự tôn nghiêm có lẽ không hề tồn tại này, tôi cứng đầu ép buộc chính mình phải đối diện với ánh mắt của Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu không ngờ đến tôi kiên trì đến mức này, ánh mắt lóe lên, môi anh ta cọ qua má tôi: “Tùy cô."
Tôi sờ sờ mặt mình, thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Diệu tự mình nằm xuống giường lớn, giọng nói mỏi mệt: “Qua đây.”
Thật sự giống như đang kêu chó vậy, không phải là kêu tôi.
Tôi suy nghĩ phải nên từ chối như thế nào.
Qua hồi lâu, thấy tôi không phản ứng lại, Thẩm Diệu ném qua một quyển sách: “Đọc.”
Đây là tình huống gì vậy? Sở thích mới của người có tiền à?
Tôi nhận lấy cuốn sách, lật ra, là “Thất lạc cõi người” của Dazai Osamu, song ngữ Trung - Nhật.
Không nghĩ đến Thẩm Diệu còn biết tiếng Nhật, anh ta đang học sao?
“Không biết chữ?” Thẩm Diệu không kiên nhẫn nói.
Tôi nghe thấy tiếng động lại gần, có chút ngượng ngùng: “Tôi không biết tiếng Nhật.”
“Ngốc thật, biết đọc tiếng Trung đằng sau không?”
Tôi gật gật đầu: “Tôi từng nhìn thấy ba tấm ảnh của người đàn ông đó, một tấm…”
Do làm việc ở hội phát thanh nên mỗi khi đọc bản thảo, tôi sẽ tiến vào trạng thái vô cùng chuyên tâm.
Trong căn phòng trống vắng sáng ngời, chỉ còn lại âm thanh đọc sách của tôi.
Cho đến khi chân tôi tê rần.
Thẩm Diệu nằm thành hình chữ đại, chiếm cả cái giường, đôi mắt nhắm chặt, hít thở đều đều.
Nhưng ngay lúc giọng nói của tôi ngừng lại, thì lại mở miệng: “Sao thế?”
“Không sao, hơi mỏi chân chút thôi.” Tôi ho một cái, mới phát hiện cổ họng cũng có chút khô khốc.
Thẩm Diệu mở mắt ra, bước xuống giường, trước tiên là di chuyển sô pha đến bên đầu giường, không ngờ tới anh ta cũng rất khỏe đấy chứ.
Tiếp đó anh ta mở tủ lạnh ra lấy cho tôi một chai nước khoáng, không hề nói một lời, rồi lại nằm lại trên giường.
Tôi nhận lấy thì phát hiện chai nước đã được vặn nắp sẵn rồi, tu ừng ực vài ngụm.
Khắp cả người đều cảm thấy thỏa mãn.
Cảm giác như uống còn ngon hơn nước khoáng bình thường, tôi nhìn xuống thân chai, là nhãn hiệu núi Phú Sĩ của Nhật Bản.
Tôi đột nhiên chú ý đến căn phòng của Thẩm Diệu, nó mang rất nhiều phong cách Nhật Bản.
Không biết có phải là ảo giác không, ngay cả Thẩm Diệu cũng mang một loại cảm giác đẹp trai kiểu Nhật, lông mi mảnh dài ở dưới ánh đèn để lại một mảnh bóng đen câu hồn đoạt phách.
Màn hình điện thoại của tôi sáng lên, là tin nhắn Wechat của Trần Như Thị gửi tới. Thời gian là tối 9:34, tôi không có tâm trạng để xem, ngồi trên ghế sô pha tiếp tục đọc sách.
Dù sao thì người nào đó cũng đã ở trên giường lăn qua lộn lại kháng nghị rất nhiều lần rồi.
Đọc mãi đọc mãi, mí mắt của tôi càng lúc càng nặng, chữ trên sách cũng bắt đầu chạy loạn.
Cảm giác một ngày mệt mỏi đánh úp tới, tôi ngủ quên mất…
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi bị cái lạnh đánh thức.
Tôi đỡ cái đầu nặng 100kg của mình phát ngốc, cho đến khi nhìn thấy Thẩm Diệu cuộn thành một đống ở trên giường.
Tôi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Hóa ra một Thẩm Diệu giương nanh múa vuốt, lúc ngủ cũng sẽ giống một đứa bé không có cảm giác an toàn.
Anh ta ngủ rất ngoan, chỉ chiếm một phần tư góc giường, cả người cuộn tròn thành một cục. Áo cũng bị vén lên, lộ ra cơ bụng như ẩn như hiện.
Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, lúc ngủ không được để bụng bị lạnh, vì vậy tôi nhẹ nhàng lấy chăn qua, đắp lên cho Thẩm Diệu.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa “Cộc cộc cộc”.
Thẩm Diệu mở mắt ra thì nhìn thấy tôi dựa vào anh ta rất gần.
Bị kích động tôi hắt xì một cái, “Ắt xì!”
Thẩm Diệu nhíu mày, nhìn thấy trên người mình đang được đắp chăn thì mới giãn ra.
“Anh Diệu, lát nữa có tiết học đấy! Mau dậy đi!”
Đàn em bên ngoài cửa sốt ruột kêu to.
Ngay lúc Thẩm Diệu mang theo tôi xuất hiện ở cửa, tôi rõ ràng nghe thấy được tiếng hít khí lạnh.
“Tao tao tao… Tao không phải đang nằm mơ chứ?”
“He he, tao đã nói tìm một em gái đến là có thể giải quyết được vấn đề mất ngủ của đại ca mà!”
Chẳng lẽ những nữ sinh trước đó đều là anh ta tìm đến để trị mất ngủ cho Thẩm Diệu?
“Đệch! Sắc mặt đại ca tốt như vậy? Ta cũng phải tìm một cô em thôi!”
“ĐM mày!”
Rõ ràng là bọn họ hiểu lầm gì rồi.
Thật là đau lòng, sắc mặt Thẩm Diệu có thể không tốt sao, ngủ cả một đêm, còn tôi đây lại vất vả cả một đêm…
Lúc này Thẩm Diệu cảnh xuân đầy mặt, quầng thâm mắt cũng bớt đi không ít, mà tôi thì xây xẩm mặt mày, thức cả nửa đêm, giống như cây bông cải bị sương giá quật ngã.
Tôi nhìn Thẩm Diệu, dùng ánh mắt lên án bảo anh ta giải thích một chút. Nhưng anh ta lại nhướng mày, không hề để ý.
Tôi vừa sốt ruột vừa đi về phía trước, xém chút nữa té ngã thì được Thẩm Diệu ôm eo túm trở về.
Muốn nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ, tôi xua xua tay: “Không phải… Mọi người nghĩ… Như vậy…”
Mặt tôi càng đỏ hơn, bởi vì giọng nói quá khàn.
Bọn đàn em ngoài cửa đều là một bộ dạng tôi hiểu tôi hiểu mà, còn ném cho Thẩm Diệu một ánh mắt đại ca thật dũng mãnh.
“Sau này đừng tìm người linh tinh cho tao nữa.”
Thẩm Diệu cảnh cáo một tên đàn em đang cười đùa cợt nhả.
“Đại ca, chẳng phải em cũng là vì muốn tốt cho anh sao~” Nhìn thấy Thẩm Diệu không có ý muốn đùa giỡn.
“Chị dâu nhỏ, em sai rồi! Những nữ sinh lúc trước đều là em tự chủ trương đi tìm, toàn bộ đều bị đại ca đuổi đi, em xin thề! Cầu xin chị dâu nhỏ cho em một cơ hội lấy công chuộc tội!”
Biết được sự thật, trong lòng tôi vui vẻ một chút.
“Đổi cho tao một cái sô pha lớn hơn đi, tối nay đưa đến.” Tôi còn không biết nên trả lời thế nào thì Thẩm Diệu đã mở miệng.
Trong tiếng "Ồ” trong lòng hiểu rõ mà không nói ra của đám đàn em, đầu tôi càng đau hơn.
Tôi túm lấy góc áo của Thẩm Diệu, kéo anh ta xuống, nhỏ giọng hỏi: “Không cần giải thích sao?”