Tôi buông tay gõ cửa xuống, cũng đáp lại hai tiếng: “Mở cửa.”
Tin nhắn của Thẩm Diệu lại nhanh chóng gửi đến: “0619”
Mật mã khóa cửa? Mở thử xem, quả nhiên mở khóa được rồi, anh ta lười biếng thật đấy, tôi thầm oán giận trong lòng.
Đập vào mắt chính là chính là một cái ghế sô pha không nhỏ hơn cái giường là bao.BMàu vàng ấm, không hề hợp rơ với căn phòng.
Nhưng lại dễ thương một cách kì lạ.
Trước lạ sau quen, lần này tới tôi đã tự nhiên lên hẳn, trước khi tới còn cố ý uống hai lon cà phê.
Hôm nay không thể lại ngủ nữa, nhất định phải thức xem lúc nào thì Thẩm Diệu đi ngủ, bản thân có thể trở về trước giờ giới nghiêm không. Đi cả đêm không về cũng không phải là chuyện hay ho.
Còn Thẩm Diệu thì vẫn là một bộ dạng thiếu gia trước sau như một, chẳng nói lời nào, nằm ở trên giường, dùng ánh mắt ra hiệu bảo tôi nên đọc sách cho anh ta rồi.
Phải thừa nhận rằng ngôn ngữ của Dazai Osamu rất có mị lực, càng đọc nội tâm của tôi càng bi quan đau khổ, hoàn toàn không cách nào cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc của con người, quá áp lực.
Trong lúc uống nước, tôi rõ ràng nhìn thấy Thẩm Diệu mím chặt môi, cau mày.
Nếu như điều này khiến người ta cảm thấy đau khổ, vậy tại sao cứ phải tiếp tục?
Sự tò mò luôn luôn là điểm bắt đầu của một câu chuyện, hoặc có lẽ sự tò mò về Thẩm Diệu đã sớm bắt đầu, chỉ là tôi vẫn chưa phát hiện ra.
“Thẩm Diệu?” Tôi thử thăm dò hỏi.
Anh ta cau mày càng chặt, giọng nói khàn khàn: “Hửm?”
“Chúng ta đổi quyển sách khác nha?”
Anh ta từ từ mở đôi mắt màu nhạt, ánh mắt mơ màng, tựa như đang tìm kiếm câu trả lời.
Dưới ánh đèn yên lặng, Thẩm Diệu ngay lúc này, mơ màng giống như một chú chó lang thang không nhà để về.
“Chẳng hạn như "Phải sống" của Dư Hoa Tiên Sinh? Hoặc là "The Five - Storied Pagoda" của Koda Rohan?”
Thấy Thẩm Diệu không có phản ứng, tôi tiếp tục cố gắng: “Lúc tôi vào cấp ba, giáo viên ngữ văn đã từng nói, tác phẩm của Dazai Osamu không thích hợp cho người trẻ tuổi xem, thực ra cuộc sống này vẫn tràn ngập ánh sáng mặt trời mà!”
“Tràn ngập ánh sáng mặt trời… sao?” Thẩm Diệu nhắm mắt lại lẩm bẩm rồi ngủ mất.
“Anh không nói gì, tôi coi như anh đồng ý rồi đấy nhá…”
Ghế sô pha quá mềm, ánh trăng quá lạnh, tôi bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Trong mơ Thẩm Diệu biến thành một con khổng tước lớn, xòe cánh rượt tôi chạy khắp vườn sở thú, mắt thấy sắp đuổi kịp, tôi bị giật mình tỉnh giấc.
Mở mắt ra vừa vặn đối diện với gương mặt phóng đại của Thẩm Diệu, cảnh trong mơ cùng với hiện thực chồng lên nhau!
Tôi sợ tới mức gắng sức lùi về phía sau, kết quả bị ghế sô pha nảy lên, hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của Thẩm Diệu.
Tim đập như sấm, bốn mắt nhìn nhau, đồng tử đều là vẻ căng thẳng.
Toang rồi, toang rồi, tôi sẽ không bị diệt khẩu chứ?
Thẩm Diệu cứng đờ thu cái tay để bên tai tôi về, xoay người sang chỗ khác, giọng điệu ghét bỏ: “Sao tai lại trắng bệch vậy?”
Lúc trở về phòng ngủ tắm rửa, tôi cố ý vén tóc lên nhìn thử xem, quả thực tai tôi rất trắng, có thể là vì đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời…
“Niệm Niệm sao cậu lại buộc tóc lên vậy?” Người đứng đầu phòng ký túc xá thúc giục tôi đi học.
Trên đường đi đúng lúc có câu lạc bộ đang dọn bàn, các đàn em rất nhiệt tình, lôi kéo chúng tôi đăng ký tham gia cuộc thi tài năng “Phong thái ngôi sao”.
Tôi và bạn cùng phòng từ chối lẫn nhau.
Bạn cùng phòng nở nụ cười xấu xa, cầm lấy tờ phiếu đăng ký muốn điền: “Tôi sẽ đăng kí cho cô ấy, đăng ký cho cô ấy hát đơn ca!"
“Bạn học đừng tin, cô ấy đùa đó.” Tôi kéo bạn cùng phòng về phía sau.
“Niệm Niệm, hai người cũng ở đây à.” Giang Xuyên và Trần Như Thị tay nắm tay đi tới.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của Giang Xuyên lướt qua trên gương mặt tôi, sau đó nhìn chằm chằm, khiến người ta không được tự nhiên, tôi theo bản năng tránh né.
“Đúng lúc câu lạc bộ phát thanh có tiết mục tốp ca, hay là cùng nhau tham gia đi?” Trần Như Thị nở nụ cười tiêu chuẩn trước sau như một.
Tôi lắc đầu: “Ngại quá, tôi đăng ký đơn ca rồi.”
Giận dỗi sảng khoái nhất thời, bù vào hỏa táng tràng.
A a a, rốt cuộc tại sao lại muốn cậy mạnh chứ, tạm thời không đi nữa thì có bị người ta kinh thường không?
Tôi mở danh sách bài hát ra, nhắm mắt lại, chọn đại một bài, là Sen và Chihiro.
Nghe rất hay, vậy thì hát bài này vậy.
Bởi vì một nụ hôn buổi sáng, cả ngày nay tâm trạng tôi có hơi lơ lửng trên mây, lúc hút thạch trái cây, trong lòng mơ hồ hiện lên đôi môi mỏng của Thẩm Diệu.
“Niệm Niệm, sao mặt cậu đỏ vậy?”
“Hả? Có, có sao?”
Bạn cùng phòng ôm tôi một cái: “Em xem em bị đôi cẩu nam nữ kia chọc tức rồi, chị nói cho em biết, may mắn của em đang ở phía sau đó!”
Vâng vâng vâng, tôi biết nghe lời gật gật đầu.
Đã bảy giờ rưỡi rồi, tôi rối rắm gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Diệu: “Nếu như hôm nay anh bận, vậy tôi về trường trước đây?”
Nhưng Thẩm Diệu lại nhanh chóng trả lời tin nhắn: “Lập tức.”
10 phút sau, Thẩm Diệu một thân mùi rượu trở về.
Bởi vì uống rượu nên đuôi mắt anh ta trở nên hồng hồng, cùng với giọng điệu thờ ơ, càng trở nên quyến rũ.
Tôi vội vàng đứng dậy, nhớ đến anh ta không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, lúng túng rút bàn tay đã vươn ra trở về.
“Cần tôi giúp không?”
Thẩm đại gia không hề khách khí, loạng choạng treo trên người tôi: “Giúp thế nào?”
Mùi rượu như có như không, trộn lẫn với hơi thở hormone nam tính phả vào trước mặt.
Anh ta cúi đầu, mí mắt nửa mở, cười như không cười nhìn tôi, nhấn mạnh mang theo cảm giác tự cao tự đại: “Hửm?”
Kỳ lạ là tôi không hề thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy anh ta lúc này rất cần có người ở bên.
Tôi vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ mái tóc của anh ta.
Thân thể Thẩm Diệu cứng đờ, sững sờ một lát, rồi dựa đầu vào cổ tôi.
Anh ta phát sốt, nói mê sảng cả đêm, tiếng phổ thông xen lẫn với tiếng Nhật.
Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng chắc là có liên quan đến mẹ anh ta, hơn nữa rất đau khổ.
Một đêm không ngủ, cuối cùng Thẩm Diệu cũng hạ sốt.
Về Thẩm Diệu, tôi cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là lúc ban đầu viết tiểu thuyết, đã từng tìm kiếm tư liệu liên quan đến anh ta.
Cha là ông trùm của giới thực phẩm, mẹ là đại minh tinh, thường xuyên xuất hiện trên hot search.
Tôi đã từng rất tò mò, mặc dù tướng mạo của cha mẹ Thẩm Diệu đều rất đẹp, nhưng Thẩm Diệu lớn lên lại không quá giống họ. Đương nhiên vẻ ngoài của Thẩm Diệu càng xuất sắc hơn một chút.
Gia đình như vậy đã định sẵn là sẽ không giống với gia đình bình thường nhỉ, nói không chừng có bí mật gì đó không thể nói cho ai biết.
Nghĩ như vậy, tôi vừa mở cửa, thì nhìn thấy Thẩm Diệu ném vỡ một cái ly thủy tinh…
Tôi lắc lắc cháo và thuốc trong tay: “Tôi thấy anh vẫn chưa tỉnh nên đã đi mua cho anh chút đồ ăn.”
Thẩm đại gia làm như không có việc gì, cầm lấy cây chổi quét mảnh ly thủy tinh: “Cái ly xấu quá, nên đổi.”
Anh ta lại nghĩ đến gì đó, quay lưng về phía tôi nói: “Lần sau, trước khi rời đi phải nói với tôi một tiếng.”
Giọng điệu cô đơn, vẫn mạnh miệng ra lệnh như cũ.
Thẩm Diệu, tuyệt đối là một tên ngạo kiều đáng ghét!
“Được ~ Ăn trước đi!”
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, bị bệnh tiều tụy, miệng khô nứt cũng xinh đẹp như vậy.
“Miệng tôi bị gì hả?”
“Hả? Chẳng bị sao hết.”
“Chẳng bị sao hết mà cô nhìn chằm chằm lâu như vậy?”
Ăn đồ ăn của anh đi Thẩm Diệu, không nói chuyện thì không ai nói anh là người câm đâu!
Anh ta lại nhìn thấy lời bài hát Sen và Chihiro tối qua tôi chép, thiếu chút nữa phun cơm ra ngoài.
“Cái này lại là cái gì?” Anh ta lắc lắc tờ phiếu đăng ký thi đấu của tôi.
Nhìn thấy lời bài hát pinyin bị tôi đánh dấu ngoằn ngoèo ở mặt sau, tôi làm bộ phải giật lại.
“Anh trả lại cho tôi!”
Thẩm Diệu ỷ vào cánh tay dài của mình, giơ lên cao hơn, “Bởi vì hôm qua cô chăm sóc tôi, có muốn tôi giúp cô không?”