Sủng Vật Tình Nhân

Chương 5



Phần 5: Chương 6

_______

6.

Mặc dù Thẩm Diệu vẫn luôn cười nhạo tiếng Nhật rời rạc của tôi, nhưng anh ta vẫn nghiêm túc sửa đúng âm đọc.

“Sao tiếng Nhật của anh lại tốt vậy?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Cô quá ngốc.”

Giống như muốn chứng minh lời nói của anh ta là đúng, thậm chí chủ động cho tôi một bản Sen và Chihiro đã ghi pinyin.

“Có muốn đến xem thi đấu không?” Thực ra tôi muốn hỏi là có muốn đến xem tôi thi đấu không, nhưng nói ra miệng lại thiếu mất một chữ.

“Xem tâm trạng.”

Hôm thi đấu, quả nhiên Thẩm Diệu không tới.

Âm nhạc vang lên, lúc tôi mở miệng hát, mới phát hiện nhạc đệm đang phát chính là băng gốc.

Trong lúc nhất thời, người xem dưới đài khe khẽ nói nhỏ: “Cái này vẫn chưa bỏ âm thanh gốc sao?”

“Không phải chứ? Có ai thi đấu như vậy sao?”

“Vì muốn lấy thứ hạng, đến mặt mũi cũng không cần…”

Thời gian giống như không bao giờ trôi qua, mãi mãi dừng lại ngay khoảnh khắc này, những lời tôi nói sẽ bị người trong khán phòng chế giễu.

Bàn tay tôi nắm microphone nắm chặt rồi lại thả ra, thả ra rồi lại nắm chặt, sân khấu, ánh đèn, người xem dưới khán đài bắt đầu xoay tròn, âm thanh trở nên bén nhọn, sau đó dần dần không nghe thấy gì nữa.

Thế giới là một mảnh hỗn loạn, cho đến khi Thẩm Diệu với cái trán chảy máu, chạy lên khán đài về phía tôi.

Từng bước, từng bước, chỉ còn lại tiếng bước chân của anh.

“Đừng sợ, âm thanh của cô đã chữa khỏi cho tôi, thì cũng có thể chữa khỏi cho cô.” Anh ta nói như vậy ở bên tai tôi.

Bất chợt xảy ra sự cố khiến phía dưới đài trở nên yên tĩnh.

Tôi cũng giống như vừa mới tỉnh mộng, đúng vậy, mấy năm trước bản thân đã để mặc cho người khác chế giễu, bây giờ cũng ở trong một góc không người kiên cường hơn rất nhiều.

“Làm phiền giáo viên chỉnh âm thanh tạm dừng âm nhạc một lát ạ, cảm ơn!”

Trong ánh mắt sáng lấp lánh của Thẩm Diệu, tôi mỉm cười với khán giả, và cúi gập người.

“Xin lỗi các bạn học, nhạc đệm xảy ra chút vấn đề, tiếp theo tôi sẽ hát chay bài hát Sen và Chihiro!”

Không quan tâm phản ứng của mọi người bên dưới khán đài nữa, tôi bắt đầu nhắm mắt lại, hát bằng cả trái tim.

Hát mãi hát mãi, tiếng đàn piano du dương dần phối hợp với tiếng hát của tôi.

Tôi mở mắt ra thì nhìn thấy Thẩm Diệu đang đàn piano trong một góc.

Trên trán còn kết vảy máu, vết máu trên áo sơ mi trắng càng khiến anh ta thêm vẻ tà mị mê người.

Khúc hát kết thúc, trong sân khấu yên lặng rất lâu, mới bùng lên tiếng vỗ tay vang dội.

“Đệch, giọng hát của chị dâu tuyệt vời quá!”

“Rớt nước mắt, hu hu hu.”

“Màn phối hợp này, tiết tấu này, âm sắc này, chỉ có một chữ, tuyệt! Đại ca thật trâu bò!”

Phòng y tế, tôi nhẹ nhàng giúp Thẩm Diệu băng bó cái trán, bất giác trách móc: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao, cha tôi lấy gạt tàn thuốc đập đó, không chết đâu.” Vẫn cà lơ phất phơ thiếu đánh như trước.

Hoặc có lẽ, vẻ bá đạo chỉ là vỏ bọc tự vệ của anh ta?

Không nhịn được, tôi lại sờ mái tóc anh ta.

Nhưng Thẩm Diệu lại không khách khí, ôm chặt lấy tôi, vẫn là giọng điệu cà lơ phất phơ đó: “Đừng nhúc nhích, cho ông đây ôm một lát.”

Lúc Trần Như Thị cầm giỏ trái cây tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“Thật ngại quá, là tôi đến không đúng lúc.” Cô ta xấu hổ cười.

“Biết là tốt.” Thẩm Diệu vẫn độc miệng như cũ, oán giận đến nỗi sắc mặt Trần Như Thị trở nên rất khó coi.

Đúng lúc tôi có việc muốn hỏi, cùng Trần Như Thị đến một căn phòng khác.

“Tại sao lại làm như vậy?”

Trần Như Thị giả ngu: “Hả? Cậu đang nói cái gì? Mình không hiểu.”

Tôi mỉm cười: “Tại sao lại đổi nhạc đệm của tôi thành băng gốc? Còn nữa, tại sao lại đăng tiểu thuyết của tôi viết lên trên mạng?”

“Ồ? Cậu có chứng cứ không”

“Lúc nộp nhạc đệm, là cô chủ động nói cô cũng phải nộp, tiện thể nộp giúp tôi, máy tính của tôi cũng chỉ có cô mượn. Những điều này còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Trần Như Thị nhìn quanh một vòng, đứng ở bên cạnh tôi: “Tôi thừa nhận thì thế nào? Cũng chẳng có ai tin đâu.”

“Người khác có tin hay không tôi cũng chẳng để ý, vấn đề là sao cô lại cứ nhắm vào tôi vậy?”

“Ha ha ha!” Trần Như Thị cười rộ lên, “Vì sao? Cô còn có mặt mũi hỏi vì sao ư?”

Ngón trò của cô ta cuộn tròn một lọn tóc: “Vậy cô nói đi, vì sao vậy? Vì sao gia thế nhà tôi tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, dáng người đẹp, học hành tốt, trên thế gian này thứ gì tốt nhất đều nên thuộc về tôi! Tại sao hai nam sinh tốt nhất trường đều vây xung quanh cô chứ?”

Trần Như Thị cao hơn tôi nửa cái đầu, cô ta cúi đầu nhìn tôi chằm chằm: “Tại sao mọi thứ cô đều không bằng tôi, nhưng lại có được nhiều hơn tôi? Thế nào? Sao không nói nữa?”

Nhìn thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Trần Như Thị, tôi hoang mang, rõ ràng cô ta là hoa khôi, nam sinh thích cô ta phải xếp hàng tới tận nước Pháp, hai nam sinh tốt nhất trường, một người là bạn trai của cô ta, một người là mục tiêu tấn công của cô ta, những thứ này liên quan quái gì đến tôi?

Từ nhỏ mẹ đã dạy tôi, làm người làm việc phải luôn đứng trên góc độ của đối phương mà suy nghĩ, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.

Sau khi kiên nhẫn giả định bản thân mình là Trần Như Thị xong, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ, chính là cô ta không nói lý!

“Trần Như Thị, cô hoàn toàn chẳng yêu ai cả, cô chỉ yêu mỗi bản thân cô thôi.”

Cuộc thi “Phong thái ngôi sao” được tổ chức rất thành công, màn hợp tác của tôi và Thẩm Diệu càng buồn cười hơn.

Trên tường tỏ tình và diễn đàn trường, đều là ảnh chụp của tôi, đêm không về kí túc xá, đi đến hiệu thuốc mua thuốc…

Đúng thật là không có dấu vết photoshop, đều là ảnh cuộc sống thực của tôi.

Nhưng chỉ là một phần nhỏ, những thứ này dẫn dắt cư dân mạng nghĩ đến những điều xấu xa.

Rất nhanh, tràn lan những tin tức như tôi cặp kè đại gia, làm tiểu tam, mang thai, phá thai, trên đường đi học cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Không đợi tôi phản ứng lại, Thẩm Diệu đã lên tiếng chấm dứt chuyện này.

Câu đầu tiên là “Tôi chính là người đại gia kia.”

Mọi người khiếp sợ, trong lòng tôi vừa sợ hãi vừa cảm động.

Câu thứ hai chính là “Cô ấy là thú cưng của tôi.”



Tôi tắt trang web, không có tâm trạng xem tiếp nữa.

Giang Xuyên hẹn tôi đến quán cơm nhỏ lúc trước thường cùng nhau đi ăn, chúng tôi vừa bước vào cửa, dì đã nhiệt tình tiếp đón: “Hai đứa đã lâu không tới đấy nhá, mau vào trong ngồi.”

Đây là căn cứ bí mật của Giang Xuyên, anh ta nói chỉ đưa một mình tôi tới, tôi còn bởi vì vậy mà tự cho rằng bản thân mình đặc biệt.

Bây giờ ngồi bên cửa sổ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được tâm trạng mà tôi đã từng rất chờ mong.

“Anh và Như Thị chia tay rồi.” Giang Xuyên khui cho tôi một lon Coca, nhàn nhạt mở miệng.

Vậy thì sao? Tôi dùng ánh mắt ra hiệu, ở cùng Thẩm Diệu quá lâu, thật sự thói hư tật xấu gì cũng đều học được.

“Niệm Niệm, xin lỗi.” Hotboy Giang Xuyên chân thành nhìn tôi, “Anh có biết chuyện băng ghi âm, lúc đó anh cũng đã khuyên Như Thị, anh còn tưởng cô ấy sẽ đổi, nhưng cô ấy không có…”

Tôi không hề để ý mà uống một ngụm Coca: “Cho nên bây giờ anh đang thay cô ta xin lỗi em?’

Giang Xuyên hiếm khi lộ ra cảm xúc căng thẳng trước mặt tôi: “Không phải, anh…anh chỉ là…”

Anh đang xin lỗi vì đã đùa bỡn tình cảm của tôi, thậm chí sự xấu hổ của anh còn quan trọng hơn lời xin lỗi tôi, cho nên anh không mở miệng được.

Nhận ra được rốt cuộc mình đã thích một người thế nào, Giang Xuyên trước mắt cũng chỉ là vậy thôi.

“Niệm Niệm, chúng ta còn có thể làm bạn không”

- Còn nữa -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.