Tôi rất rõ ràng, anh không phải là người dễ đối phó.
Có thể ngồi ở vị trí này, hơn nữa không ai phản đối chứng tỏ anh có chỗ hơn người.
Cho dù là thiên tài như tôi nhưng giữa tôi và anh đều có một khoảng cách rất lơn, càng không nói đến những người khác.
Còn những người như Cảnh Lam, Điền Tử và Từ Bội đã chết, đều là có năng lực, lẽ nào cứ như vậy mà hết hy vọng sao?
Quá mức tài năng!
Chỉ có những người không biết anh ta mới dám cười nhạo rằng Hoa Thái lại để cho một người đàn ông trẻ tuổi khống chế, chỉ cần sống chung với anh thì không ai không sợ hãi năng lực ấy!
Muốn giết, quả thật không đơn giản!
Nhưng mà, Trương Mạt, tôi cũng được người ta gọi là thiên tài, không hề là hư danh!
Tuy rằng rời khỏi căn phòng đó, thính lực của tôi không hề giống người bình thường, bề ngoài giống như không để ý nhưng không có nghĩa là tôi không nghe được.
Tuy rằng mỗi ngày đều nghe giọng của lão quản gia, Cảnh Lam, và cả anh ở trên lầu.
Các người đạp một cái làm ám hiệu, tôi đều nhớ rất kỹ, sau đó đem tất cả những thứ đó sắp xếp lại, từng bước tìm ra bí mật ở lầu ba.
Việc ấy, không cho phép ai được lên lầu ba, họ nói ở đấy có một căn phòng được trang bị đầy đủ cơ quan thiết bị, và tôi sẽ phá được nó!
Quang minh chính đại đi vào từ cửa chính!
Căn phòng này vốn thuộc về ông chủ trước và anh chỉ là một nô lệ, cho nên không có cách nào rời khỏi, đến bây giờ mọi thứ trong đây vẫn còn y nguyên.
Người bình thường có như thế này không nhỉ? Sau khi giết chết kẻ đã ngược đãi cuộc đời mình, nhưng lại cứ nhốt bản thân trong căn phòng này hơn mười năm, không có ý đinh rời khỏi.
Ngồi trong thư phòng làm việc của người mình ôm mối căm hận, nằm trên chiếc giường của kẻ mình đã tự tay giết chết mà xem đó là chuyện đương nhiên.
Bản năng tôi mách bảo rằng, còn có một thứ mà tôi không biết, đó chính là bí mật của anh.
Có lẽ là chuyện trong bang phái, hoặc là về anh, nói chung, nhất định có bí mật.
Tôi tiến lên nhìn một chút.
Cơ hội thì rất nhiều, lão quản gia nhanh trí kia có chút phiền phức nếu không anh sẽ không để một ông già sống ở đây.
Ban ngày tôi cứ theo lẽ thường công tác, tối trở về ngồi trên bàn cơm đợi người hầu pha ly cà phê.
Tôi phân phó người hầu vào phòng bếp làm giúp mình một cái gì đó, rồi mới ra hiệu với bọn họ tôi ở trong phòng.
Những điều này đối với tôi quả thật rất đơn giản!
Phòng khách vắng lặng, tôi đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu, từng bước một lên tới lầu hai, không hề dừng lại, tiếp tục bước.
Nhắm mắt lại, những hồi ức trước kia hiện lên, chân trái, chân phải, chân phải, chân trái, chân phải, lại chân phải rồi sau đó chân trái.
Dễ dàng, tôi đứng trên lầu ba.
Quay đầu ngồi xổm xuống, nhìn kỹ những mối ghép trên cầu thang, dường như có một tuyến điện cao thế. Rất có thể là cơ quan vô cùng hữu hiệu kéo dài đến hàng lang.
Người bình thường nếu đứng ở lầu ba lại biết có cơ quan máy móc, nhất định sẽ đến gần gian phòng bên kia, tránh cho từ hành lang rơi xuống lầu một, thế nhưng mọi thứ hoàn toàn ngược lại như vậy.
Đi bộ bên ngoài là an toàn hơn, bởi vì phía trong có điện cao thế.
Đứng trước thư phòng của anh ta, tôi nhắm mắt lại, nhớ đến những hành động và cách mở chốt cửa của lão quản gia tại căn phòng này.
Trái bốn lần phải năm lần, hệt như chiếc khuyên tai của tôi vậy.
Cửa mở, tôi cười. Thật là đơn giản!
Bộ phận cơ quan tuyệt đỉnh cái gì, chỉ là dọa người mà thôi, cái này dù là kẻ không có đầu óc cũng có thể làm được!
Thư phòng bình thường, nói một cách đơn giản là không có chỗ nào đặc biệt huyền diệu, tôi vào trong. Trên bàn đều là các tư liệu và văn kiện, tôi nhìn một chút nhưng không hề động vào. Anh ta quá thông minh rồi, xem qua những văn kiện bị dán lộn xộn bày biện này, cho dù có một chút xê dịch nhất định sẽ biết!
Nhìn những giá sách, tủ được làm theo mô hình cổ điển đầy hoa lệ, tôi quan sát từng tầng từng tầng nhưng cũng không có phát hiện được cái gì.
Có những cuốn tập không ghi tên, tôi rút ra, là hồ sơ, mãi đến giữa cuốn vở mới hình thấy một góc giấy lộ ra.
Tôi mở cuốn tập, không phải nét chữ của anh, tôi cũng không biết đây là tập của người nào, thoạt nhìn rất cũ kỹ.
Lật một lúc đột nhiên tôi nhìn thấy tấm ảnh.
Trong ảnh là một người con trai còn rất kẻ, mái tóc màu vàng bị hành hạ tàn độc, tuy rằng rất giống nhưng đó không phải tôi.
Lẽ nào là sủng vật của anh ta? Đến bây giờ còn lưu luyến tấm ảnh?
Cái này tương đối là ngạc nhiên, lẽ nào anh rất thích sủng vật này nên mới đặc biệt lưu lại? Người con trai này quả thật rất biết làm cho người ta rung động, so với tôi còn đẹp hơn, nên dù anh ta có thích cũng không lạ.
Nhưng mà, người con trai này ánh mắt đang khóc nhìn thê lương lại có chút quen mắt, dường như đã thấy ở đâu rồi.
Thật kỳ lạ, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy sủng vật nào của anh ta!
Tôi cầm tấm ảnh, chăm chú nhìn, cậu ta đẹp đến động nhân, bị ngược đãi nên nước mắt không ngừng chảy, quả thật rất khiến cho người ta phải thương hại, chỉ là…tôi rốt cuộc đã nhìn thấy ở nơi nào rồi nhỉ?
Vừa nghĩ vừa nhìn mặt sau của tấm ảnh, nhìn thấy có viết vài con số, dường như đã rất lâu rồi…
Làm sao có thể…??!!!!
“19XO” Là ảnh chụp mười sáu năm về trước?!! Thảo nào đã hơi ngã vàng rồi, hơn nữa giấy so với hiện tại cũng không giống.
Trời ạ!!!
Như vậy, người con trai tóc vàng kia….chính là…Trương Mạt sao?!!!!
Đây quả thật là cái kinh hãi lớn nhất cuộc đời tôi, tôi thậm chí còn nghĩ ảnh chụp thiếu niên này khiến cho người khác muốn được thương hại kia, thì ra là anh!!
Sao anh ta có thể giữ lại tấm ảnh của mình như vậy? hiện tại chẳng phải nên đem những thứ này tiêu hủy không còn dấu vết sao!!
Tôi không nghĩ rằng anh ta không phát hiện được chuyện này!
Nhưng nguyên nhân tại sao…?
Người trong cuốn tập này nếu như không phải anh ta, lẽ nào là ông chủ trước?
Đây quả thật là phát hiện kinh người nhất thế kỷ! Người con trai điềm đạm đáng yêu mỹ lệ trong mình, không có chút gì tưởng tượng được lại là một kẻ tàn bạo độc ác!
Trong tấm ảnh, tóc vàng như vậy, những vết rách trên tai, những cái khuyên, người con trai có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt to trong suốt quyến rũ, cùng với thân thể mê người này. Dù là nam hay nữ đều yêu thích, vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng cùng với khuôn mặt kia.
Anh ta nói không sai! Những thứ anh làm trên người tôi, thật sự là bởi vì tôi và anh…
Con đường cả hai cùng đi đều giống nhau, cuộc gặp gỡ giống nhau, ý niệm trong đầu giống nhau, ngay cả hận ý cũng giống nhau!
Và anh giống như…?
Quá khứ của anh….giống tôi…?
Quá khứ từng chút một lại cứ tràn về: Tại sao anh không thể nào phủi đi vết bụi quá khứ, tại sao lại tìm một người tương tự mình để hoài niệm, tại sao anh lại tàn nhẫn lưu trên người tôi những vết tích như anh…
Tại sao lại ngược đãi tôi, ngoại trừ cái hưng phấn khi ngược đãi thì có còn bao nhiêu cảm giác do dự bàng hoàng?
Anh…tựa như tôi…đều yêu cái người đã ngược đãi mình sao?
Tôi không thể tin vào suy đoán của chính mình được nữa, nhưng đây lại chính là sự chân thực duy nhất!
Anh hận người kia! Năm năm đều chỉ có thể nằm trên giường chờ đối phương đến ngược đãi thật biến thái.
Chỉ là, anh cũng thích người kia, cho dù biết rõ người đó sẽ không hề yêu mình! Chỉ dù biết bản thân chỉ có thể hận, hận rồi lại yêu, không cách nào thoát khỏi được mà rơi thẳng vào địa ngục…!
Tại sao lại như vậy?!!
Tại sao lại có chuyện như vậy?!
Những tàn nhẫn anh đối với tôi, hoàn toàn hoàn toàn chính là vì người này sao?!! Vì ông chủ của Hoa Thái ngày trước?!!
Đầu óc như rối tung lên! Tôi đã nhìn thấy được cái sự khác biệt rất lớn, tôi thật sự không thể chấp nhận được!!
Nếu như, anh thật sự giống như tôi…giống như tôi mà vừa yêu vừa hận…nhưng mà, cuối cùng, anh đã đích thân giết người kia?
Anh đối xử với tôi như vậy, anh cho tôi nhiều như thế, là muốn nuôi chính mình, đem tôi đi vào con đường trước kia anh từng đi sao?!
Chỉ vì hoài niệm, đoạn tình cảm này đã bị anh đích thân phá vỡ…
Tôi mỗi ngày đều sống trong dằn vặt thống khổ — tại sao mình lại yêu anh, tại sao tôi không thể càng hận anh nhiều hơn nữa!
Anh cũng giống như vậy sao?!
Tất cả thống khổ này của tôi anh cũng đều trãi qua rồi? Tôi có tuyệt vọng thì anh cũng có chứ?
Mờ mịt nhìn tấm ảnh chụp trong tay, lòng tôi trống rỗng — tôi là thứ gì? Tôi nên làm gì đây? Hay giống như anh, cuối cùng đem người mình hận nhiều hơn yêu, giết chết…?
Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm cao xa, còn có mấy con chim không rõ tên đang gọi, đó là âm thanh duy nhất trong cái sự yêu tĩnh này.
Tôi không biết mình làm sao nữa!
Rõ ràng bản thân sống bằng lý trí nói là phải hận anh, vĩnh viễn phải hận anh, sau đó thì giết, chỉ có như vậy tôi mới lấy lại được linh hồn của mình, cuối cùng tự nói với bản thân, tôi chưa từng thua cuộc!
Chỉ là trên tình cảm, tôi có thể chắc chắn không?
Nếu như…mảnh tình này có thể tùy ý tự do, vậy đã không gọi là tình cảm!
Trong đầu, dường như có một cái động thật đen đem trút hết những tâm tư của mình vào trong đó, giúp tôi có thêm kiên trì và lòng tin cho đến tận bây giờ.
Vốn dĩ ngay từ đầu, tấm hình này phải nằm trong tay tôi.