Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 38



Cuối cùng cũng bò đến!

Tôi mệt chết đi được!!

Súng vẫn nắm thật chặc trong tay, nhưng gặp kẻ nào cũng không dùng đến. Nếu kẻ địch có đến vài tên thì nó cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng — chỉ còn lại ba viên thì làm ăn cái gì.

Cho dù thuật bắn súng tôi có là hạng nhất, nhưng ba viên đạn cũng chỉ hạ được ba người.

Đi đến trước cánh cửa, thấy ba thi thể ngã vào cửa không biết đã bị kẻ nào giải quyết, nhưng rất rõ ràng chúng đã bị xử ngay tại đây.

Thật không xong rồi, xem ra tôi sẽ không nhìn thấy mặt trời của ngày mai. Vết thương trên người không ngừng chảy máu mà tôi lại không có thời gian xử lý. Thật lo lắng cho Hướng Vinh, nghìn vạn lần mong cô ấy không có chuyện gì!

Chuẩn bị súng tốt, từ từ lấy ra chiếc chìa khoá nhuốm máu, nhẹ nhàng mở cửa. Bên trong một mảnh tối đen, tôi cẩn thận đẩy cửa, không có một bất kỳ âm thanh gì sau đó mới chầm chậm ngồi chồm hổm bò vào trong.

Bên trong thật tối, không bật đèn, ánh trăng xuyên thấu tấm thuỷ tinh nơi cửa sổ rọi vào trong, tôi nhìn thấy một nam nhân ưu mỹ giống như ma quỷ trong đêm đang ngồi bên cửa sổ nhìn ánh trăng vô tận, không biết bao nhiêu là mê người, ánh mắt anh lim dim, trên tay còn cầm chén rượu nhà tôi, ánh trăng chói vói ma quỷ như nguyền rủa chén rượu đỏ tươi, giống như máu của ác quỷ.

Anh chậm rãi xoay người, quét mắt qua tôi rồi sau đó tiếp tục phẩm rượu.

“Tại sao chĩa súng vào người tôi?”

Mặc dù nói như vậy nhưng trên mặt lại không có nửa điểm khẩn trương.

Tôi buông súng xuống: “Sao anh ở đây?” Vừa rồi tiếng kỳ quái trong điện thoại chính là anh sao?

Tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Anh chưa từng tới chỗ của tôi, tại sao hôm nay lại tới, nhưng lại có thêm người mai phục ‘ngày hôm nay’? Anh tới có mục đích gì?

— Chính chúng mày còn nội chiến! Ban nãy…có người của Hoa Thái chúng mày đến, phát hiện bọn tao mai phục, vậy mà không hề quan tâm, còn nhìn xem mày sẽ chết nhưthế nào!—

Là anh!

Quả thật chỉ có anh mới làm được chuyện này!!

Trong phòng không có thanh âm gì khác, tâm trạng khẩn trương cũng dần dần vơi đi, xem ra anh không có mang theo người khác đến.

Nếu không phải những thứ tên kia vừa nói, tôi còn tưởng rằng anh cho người tới giết tôi. Anh làm được.

Sai rồi!

Hay anh chỉ là đơn giản tới tìm, trước đây cũng chưa từng cho sát thủ lợi hại đến, nếu là loại đó cần phải nhổ cỏ tận gốc và so với những kẻ ám sát trước đây hoàn toàn khác nhau, hay chính là anh?! Chỉ có anh hiểu tôi hơn những người đó, anh biết nhược điểm của tôi, biết tôi am hiểu cái gì, biết thuận bắn súng và mỗi phương thức võ thuật của tôi anh đều rõ như lòng bàn tay!

Tôi sẽ không bị anh quật ngã xuống đất!

“Tôi tới tìm cậu!” Anh nhàn nhạt trả lời, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

“Thối lắm!” tôi quát: “Anh có ăn no cũng không làm loại chuyện này!”

Anh cười nhạt một tiếng, lắc lắc y rượu đỏ vẻ mặt yêu mị: “Sao hôm nay cậu lại nóng nảy như vậy…” Anh nhìn đồng hồ trên tay: “Mười lăm phút…thật chậm, tôi còn nghĩ rằng cậu có thể đến trong vòng mười phút, xem ra tôi đã đánh giá cao rồi.”

Đúng là phiền! Tôi một thân đầy vết thương muốn té xỉu, còn có thể nói chuyện tào lao này với anh sao: “Hướng Vinh đâu?”

Anh biến sắc, thu lại nụ cười: “Cậu chỉ nhớ đến con đàn bà kia thôi sao?”

“Tôi hỏi Hướng Vinh ở nơi nào?!!!” Chẳng lẽ anh đã làm gì với Hướng Vinh rồi sao? Tuy rằng Hướng Vinh là con gái của Cữu Long xã nhưng anh là một người điên, mà đã là người điên thì đảm bảo sẽ không kiềm chế được điên cuồng của mình!

Trong mắt anh tràn ngập ý muốn giết người, cắn răng phun một câu: “Nếu tôi nói đã giết ả, cậu sẽ ra sao…”

“Khốn nạn!”

Tôi không hề nghĩ ngợi, xông lên, vốn đã có súng, thế nhưng anh đột nhiên chặn mũi súng, dùng chân đá một phát vào vết thương của tôi!

Đau quá!

Còn không có phản ứng kịp đã lập tức ăn một cái tát khiến tôi nhào đầu xuống đất. Mà súng, lại rơi vào trong tay anh.

Ghê tởm! Nếu không phải tôi đã lãng phí sức lực của mình thì súng đã không bị anh đoạt đi.

Mà thật ra tôi cũng sớm biết, mình đánh không lại anh. Thể lực tôi là nhược điểm lớn nhất, tôi có thể thắng được anh chỉ duy nhất thuật bắn súng.

Nhưng bây giờ, đến súng cũng không còn.

“Khụ khụ khụ…” Tôi ôm vai liên tục ho khan.

“Tôi đã nói, đừng đem súng quay sang tôi…” Anh chợt dừng lại, nhìn chăm chú vào tôi rồi đột nhiên ngồi xổm xuống: “Cậu bị thương?”

Tôi hất văng tay anh ra: “Liên quan gì đến anh!” Hiện tại anh đã muốn giết tôi thì cần gì làm bộ làm tịch!

Anh không thèm nói lại, chợt ôm choàng lấy tôi đi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường, sau đó nhìn vết thương: “Trong ba phát súng…nhất định sẽ có một liên nằm trong vai, phải lấy ra lập tức.”

Tôi muốn ngăn anh lại thế nhưng không đủ sức, chỉ tuỳ ý để anh tẩy trừ vết thương. Khi anh đốt nóng con dao nhỏ, tôi cuối cùng cũng tỉnh một chút: “Đừng đụng vào vết thương của tôi!”

“Phải lấy đạn ra.” Anh lạnh lùng nói: “Tôi không lấy lẽ nào cậu muốn tự mình lấy?”

“Tôi tình nguyện để nó bên trong chứ không cần anh nhúng tay vào!”

Tôi còn chưa nói xong đã ăn của anh một cái tát!

Ném băng gạc trong tay, anh ngờ vực nhìn tôi chằm chằm: “Tôi còn nghĩ cậu đã trưởng thành, thế nhưng tính tình vẫn chỉ là một đứa nhỏ…cậu biết để đạn trong đó có bao nhiêu thống khổ không?”

“Nói vô ích! Cũng không phải lần đầu tiên bị thương, đau nhức cái gì…”

Tôi ngơ ngẩn. Lời này…tôi vừa nói xong…tại sao lại quen thuộc như vậy…

— Đau đớn gì tôi cũng đã trãi qua, đây không phải chỉ là một viên đạn thôi sao —

Đúng vậy! hình như rất lâu trước đây anh cũng đã từng nói như thế…

Tôi, cũng vào thời điểm đó tựa như con thú bị thương, không cho bất cứ ai đến gần?

Ngực, chậm rãi tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn vết thương không ngừng chảy máy sau đó an tĩnh nằm xuống.

“Được rồi, anh lấy nó ra đi.”

Trương Mạt ngây ngốc, do dự nhiều lắm mới cởi áo khoác cuộn thành một cục nơi ống tay áo, suy suy nghĩ nghĩ rồi nói: “Cắn đi, đừng kêu loạn.”

Tôi rõ ràng nhăn mặt: “Không cần, tôi cũng không sợ đau đến mức đó.” Tôi cảm thấy mình như một lão già cố chấp.

Anh cười cười, cầm lấy dao đã khử trùng, tôi nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn ập đến.

Thật ra, tôi cũng không phải là quá ghét đau đớn, thời gian khi ở căn phòng ấy mỗi ngày tôi đều phải trãi qua một cuộc sống đau đớn thống khổ.

Cảm giác lưỡi dao sắc bén cắt lên da thịt, khoét vào vết thương của mình, tôi cắn răng, không rên một tiếng mãi đến khi viên đại được lấy ra.

Mới vừa trầm tĩnh lại, mở mắt ra, đột nhiên một trận đau nhức kéo tới, tôi nhịn không được mà nhắm lại: “Đau quá…!”

Lần thứ hai mở mắt đã nhìn thấy vẻ cười trộm khi anh đang uống rượu, tôi biết anh cố ý.

“Chẳng phải nói không sợ đau sao?”

Tôi quay mặt đi chỗ khác, không để ý nữa, không còn chút khí lực mà để ý đến anh.

Anh để chai rượu xuống, bắt đầu băng vết thương cho tôi, động tác vô cùng thạo và nhanh nhẹn, xem ra anh bình thường cũng tự băng cho mình. Không cho bác sĩ xử lý vết thương mà là chính mình, đối với anh mà nói thì tương đối an toàn a.

Tôi nhìn miếng vải trắng, nó được băng bó một cách vô cùng đẹp.

Vết thương cũng không còn quá đau nhưng ngực trái lại có chút đau đớn.

Băng xong vết thương trên vai anh lại bắt đầu xử lý các vết thương ở nơi khác, tôi giùng giằng ngồi dậy: “Tôi…để tôi..”

Anh lại nhẹ nhàng đè tôi xuống và nói: “Tay bị thương thì đừng lộn xộn, một tay đã băng như vậy rồi còn không mau nằm xuống đi.”

Không mau nằm xuống đi?

Sao lại giống như dỗ một đứa trẻ con thế này?

Tôi nghe lời nằm xuống, chỉ là không muốn lãng phí sức lực bởi các tranh luận vô vị này.

Để tay lên trán, tôi nhìn về phía cửa sổ: “Hướng Vinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôi biết, anh căn bản không giết Hướng Vinh bởi vì anh không phải loại người như vậy.

Trầm mặc một lúc lâu anh mới nhẹ giọng nói: “Khi tôi tới thấy cô ta bị buộc ở đây, tôi giết bọn chúng và đuổi ả đi rồi.”

Như vậy thi thể ngoài cửa chính là kẻ chủ mưu đến ám sát tôi? Hướng Vinh có lẽ bị ép ở thang máy.

“Tôi nghĩ anh muốn thấy tôi chết, không ngờ anh còn giúp tôi giải quyết bọn chúng và cứu Hướng Vinh…”

“Cậu đừng nghĩ sai, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau!” Trong lời nói của anh tôi có thể nghe thấy sự không hài lòng: “Tôi chỉ tới tìm cậu và những người khác tôi không muốn để ý. Đến nỗi trong phòng này của cậu, tôi nghĩ bọn họ quấy rầy mình nên đã đuổi đi, gồm cả Viên Hướng Vinh!”

Hừm! Quả nhiên là anh có cách làm việc của mình.

Thế nhưng tôi cũng giống như anh vậy, tôi đã nỗ lực như thế vẫn không cách nào nối được khoảng cách với anh…

Trong lúc vô ý thuận thế liếc về phía đầu giường, thân thể như đông cứng lại.

Sao lại có thể như vậy…?

Lẽ nào, đã bị anh phát hiện rồi…?

Hướng Vinh rõ ràng biết tôi có cấm kỵ không được phép vượt quan cho nên chưa từng vào căn phòng này, ám sát giết người cũng chưa từng thấy tấm hình đó, như vậy chỉ có một người…chỉ có thể là anh…

Tôi nhìn theo hướng anh, anh cũng chú ý đến sự quái dị của tôi rồi nhìn tôi chằm chằm: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tấm ảnh…”

Tôi chỉ nói hai chữ ánh mắt của anh đã thay đổi, từ từ cởi áo khoác ra: “Tôi vẫn cho là đã vứt rồi, thì ra là cậu cầm.” Anh đem tấm ảnh ném xuống trước mặt tôi, xuất ra bao thuốc lá, lại bắt đầu hút: “Sau này đừng đem nó để ở đầu giường, nếu dám cho kẻ khác thấy tôi sẽ giết cậu!”

Thật sự!

Anh đã phát hiện…!!

Anh đã vào căn phòng tôi không cho bất luận ai khác bước qua cánh cửa nửa bước, anh đã nhìn thấy căn phòng này bày biện giống hệt như trước kia, anh nhìn thấy được chiến giường lớn màu trắng, cũng nhìn thấy được tấm ảnh của tôi nơi đầu giường…

Lúc này, cho dù là một đứa ngu cũng hiểu rằng tôi yêu anh, huống chi là người thông minh như Trương Mạt?

—Nếu không yêu anh ta thì cần gì phải làm như vậy?!—

Bí mật chôn giấu mười năm cuối cùng cũng chạy không khỏi…

Tôi thật sự đã tự chui đầu vào rọ!!

Chậm rãi nhặt tấm ảnh lên, chặn trước mặt anh. Tôi sợ lúc này sẽ nhìn thấy vẻ mặt đó, cứ coi như là tôi nhu nhược đi, tôi thật sự rất sợ! Tay của tôi đang run rẩy, thân thể cũng run rẩy, liên tục run, giống như đã sắp không giữ được tấm ảnh mỏng manh này, tâm thật hỗn loạn, không dám nghĩ vẻ mặt của anh lúc này sẽ ra sao.

Tôi biết, thấy vẻ mặt của anh, thấy phản ứng của anh, thì tất cả sẽ kết thúc!

Không…đừng như vậy…

“Tại sao lại thối lui về sau?”

Giọng nói từ phía sau tấm ảnh phát ra, tôi sợ, không dám nói lời nào, không dám thả tay xuống, cũng không dám buông tay, nắm chặt tấm ảnh, ngăn trở tầm nhìn của mình coi như là bức màn tự vệ cuối cùng, tuy rằng nó rất ngu xuẩn. Tôi sợ, sợ khi đến gần cái kết cục, so với cái chết còn đáng sợ hơn…!

Thứ khiến tôi sợ hãi nhất, chính là muốn trốn tránh hiện thực này, trốn tránh anh.

Đúng vậy! Đối với tôi mà nói, không còn gì đáng sợ hơn!

“Đừng trốn tôi nữa!”

Nhấc bàn tay, giật lại ảnh chụp, giật tay của tôi ra cũng chính là cướp đi trốn tránh cuối cùng trong lòng. Thiếu niên tóc vàng trong tấm ảnh chụp kia như dần tan biến mà thay vào đó tôi thấy một người đàn ông, một người đàn ông thành thục tàn nhẫn giảo hoạt không ai sánh được, một người đàn ông đã khống chế nửa đời người tôi sống không bằng chết, một người đàn ông khoác lên khuôn mặt của thiên sứ xinh đẹp.

Trên lưng của người đó, là một đôi cách màu đen của ác ma.

“Tôi ghét nhất là bị em trốn tránh!”

Anh hôn tôi một cái, dùng nọc độc của ma vương đầu độc tôi, vô luận là bao nhiêu lần tôi đều không thể quyết định hận anh được, mặc dù, anh đáng như thế.

Và cũng bởi vì, anh là người đàn ông duy nhất trên đời này mà tôi yêu…

“Đừng…rời xa tôi nữa có được không?”

Van cầu anh, lời nói dối như vậy đừng bao giờ nhắc lại thêm một lần nào nữa.

Muốn gạt tôi, câu này đã quá đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.