Sủng Vật Tự Dưỡng Pháp

Chương 40



Anh đang ngủ, từ hô hấp và thân thể của anh có thể cảm giác được.

Ngạo mạn đứng dậy, cầm lấy khẩu súng bên cạnh, đặt trên ra giường chắc chắn di chuyển tới, sau đó sẽ để khẩu súng vào đầu anh, nhắm ngay vào huyệt thái dương đó, chỉ cần bóp một cái thì mọi chuyện đã xong và tôi cũng không cần khổ não nữa.

Không sai, tôi dù thế nào cũng không ngờ, nếu như chỉ cần giết anh, thì chất độc trong tim sẽ không cách nào thoát khỏi, sau khi anh chết đi một mình tôi làm sao có thể đối mặt với thế giới vô sắc này được?! Cho nên, cùng chết đi, như vậy chúng ta mới không còn phiền não.

Hiện tại tôi đã không quan tâm đến tính mạng của mình.

Nhưng mà, thật sự có phải như vậy không?

Tay không ngừng run rẩy và nước mắt không tự chủ được chứ chảy ra —- tôi thật sự là nhu nhược!

Muốn anh chết sao?

Anh vẫn là vẻ mặt của một thiên sứ đang ngủ, thấy anh ngủ như vậy thật khó mà tàn nhẫn cho được. Ánh mắt đó là nội tâm chân thật nhất, khi tỉnh lại dẫu cho khuôn mặt có bao nhiêu đẹp đẽ nhưng ánh mắt kia sẽ là sát khí của ác ma, tuyệt đối sẽ không thể nghĩ đến thiên sứ.

Thật sự, anh ngủ thật an tường. Tựa hồ anh giống như một người bình thường không hơn không kém.

Thật sự có thể giết anh sao?

Khi người khác muốn lấy tính mệnh của anh, khi người khác chĩa đầu súng vào người anh, tôi thật sự chỉ bởi vì không muốn anh chết nên mới chẳng hề do dự mà đỡ đạn sao?

Mỗi lần đều không thể nổ súng là bởi vì tôi quá yêu anh sao?

Yêu anh, vô cùng vô cùng yêu anh, tình yêu này còn vượt qua mối hận, vượt qua cả bản thân…

Không có chút do dự.

Trong một phần nghìn của giây, tôi có thể thật sự giết anh được sao?

Hay chỉ là…bản năng của thân thể. Tôi vẫn muốn trốn trách sự thật rằng bản thân đã thua cho nên mới không ngừng mượn cớ, mượn cớ rất nhiều bởi vì tạm thời phủ định mình thua triệt để.

Không phải là muốn đích thân giết anh, không phải là không cho phép những người khác giết anh, tại thời điểm này chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ có, chỉ có —- đừng chết! Tôi tuyệt đối sẽ không để anh chết!

Nếu như, nếu như…giữa chhúng ta thật sự chỉ có một người sống sót thì tôi nguyện ý dùng tánh mạng mình cho anh.

Cuối cùng thì tôi cũng vì quá yêu anh, hy vọng có thể hận anh nhiều hơn, thế nhưng thật sự so với suy nghĩ của tôi thì tàn khốc hơn nhiều — tôi yêu anh vượt qua cả tưởng tượng của mình —– làm sao tôi có thể giết anh được đây!

Dù cho bây giờ anh có đưa đầu súng vào tôi thì tôi cũng không cách nào nổ súng!

Duy chỉ có một lần tôi thật sự làm vậy, là ba năm về trước tôi đã đích thân bắn anh, sự đố kị khiến tôi mất đi lý trí.

— Con mèo nhỏ giương anh múa vuốt này thật là hung dữ! Cư nhiên thật sự nổ súng —

Trương Mạt, anh cũng không phải thật sự lợi hại như vậy — anh cư nhiên không nhìn ra, súng căn bản chưa hề chĩa vào anh một lần.

Mặc dù nhắm chính xác ở đầu anh nhưng đạn sẽ văng đi chỗ khác, tôi có thể điều khiển được. Cho dù anh không tránh né cũng sẽ không đả thương đến một cọng lông tóc của anh.

Nếu như tôi thật sự muốn giết anh thì cơ hộ nhiều vô kể, ngay từ đầu khi cầm được khẩu súng tôi đã có thể rồi.

Mười ba năm, thứ tôi đợi chờ cuối cùng là cái gì? Nếu như kết cục chính là như vậy thì tôi đã không cần phải nghĩ đến những chuyện khác, ngoại trừ chờ hay đợi cũng sẽ không mâu thuẫn tuyệt vọng nữa.

Thế nhưng, tôi không hối hận.

Cũng chưa bao giờ hối hận.

— Có chết tôi cũng không thả cậu đi!! Cậu vĩnh viễn chỉ có thể bị tôi chi phối!

— Từ trước đến nay tôi chưa thấy vẻ mặt vui vẻ như vậy của cậu.

— Giáng sinh vui vẻ, mèo con của tôi!

— Đừng đi, tôi sẽ phái những người khác, Tojo là nơi rất nguy hiểm.

— Nếu như cậu muốn lấy đi món đồ chơi mới của tôi vậy thì hãy thay thế cô ta!

— Cậu thật sự là một con mèo hoang.

— Kính Đồng, làm việc đừng quá phận, trước đây tôi mắt nhắm mắt mở với cậu, nhưng hai năm qua hơi quá đáng rồi đấy!

— Nghỉ ngơi thêm cho tốt một chút, tôi không nghĩ tới cậu đột nhiên lại té xỉu.

— Tôi ghét nhất là bị em trốn tránh!

—Tôi nói, đừng khóc nữa mà em cứ khóc liên tục…

Tôi còn nhớ rất rõ, khi tôi lén trốn ra ngoài anh đã tìm tôi khắp nơi, thậm chí còn quên đi vết đạn trên vai mình; Thời gian tôi ở Long gia, anh tuy lo lắng nhưng không thể từ chối; rồi lúc đi Nhật anh lại giữ lấy tôi; sau khi tôi bị người khác luân phiên bạo hành anh lại âm thầm trấn an tôi; tôi giết người trong bang phái thì anh đã rất nhiều lần dung túng cho tôi; khi tôi tiếp cận Tiểu nguyên và Hướng Vinh thì anh ghen tị, thậm chí còn thương tổn họ.

Anh chưa từng nói một lời nào dễ nghe, lúc mở miệng chỉ là giọng ra lệnh, cho dù muốn tôi tỉnh lại cũng dùng phương thức chỉ anh mới có.

Anh có thể dùng giọng điệu dối trá nói anh yêu tôi, nhưng lại không thể dùng vẻ mặt chân thật mà nói rằng mong muốn tôi ở lại với anh.

Anh chán ghét mọi người cũng có thể tàn khốc đối với họ, duy chỉ phá lệ khoan dung với tôi, dù tôi có làm ra những chuyện như thế nào anh cũng không cho phép bất cứ ai làm tôi thương tổn, cho dù là tôi đã giết Cảnh Lam.

Anh yêu tôi phải không?

Tôi cũng không hề ngu ngốc cũng không là một tên phản ứng trì độn, trước đây khi phát hiện bản thân yêu anh, hiện tại lại dùng mười năm mới biết anh yêu tôi sao?

Thật ra tôi cũng sớm biết, chỉ là, tôi vẫn không muốn thừa nhận.

Anh, đại khái đã thích tôi còn sớm hơn tôi, từ khi tôi bước vào căn phòng kia…

Không, phải là từ một giây khi anh mua lấy tôi, anh làm như cảm thấy hứng thú với tôi, như dù là loại hứng thú nào cũng đều xuất phát từ yêu mà ra cả.

Tôi thích anh từ rất sớm rất sớm, mà anh cũng đã nỗ lực cảm tình với tôi từ rất lâu.

Hướng Vinh từng nói: So với yêu thì hận có thể kéo dài mãnh liệt hơn. Dù sao yêu chỉ vui sướng và hạnh phúc, mà hận có thể mang đến rất nhiều cảm tình.

Căm hận một người, đầy đầu chỉ có ý nghĩ muốn giết người đó, chỉ thấy một mình người đó, chỉ nghe được giọng nói của anh, đối với những thứ khác đều mơ hồ với tất cả.

Và tình yêu cũng giống như vậy.

Tôi không biết Hướng Vinh là cố ý muốn nói cho tôi nghe hay cô biết những sự thật mà tôi còn chưa hay đến, hiện tại, lời của cô tôi vẫn không thể quên được.

Hận sao?

Tôi chưa từng nghĩ đến.

Mỗi ngày chỉ muốn làm sao có thể càng hận anh hơn, làm sao có thể giết anh.

Mà nếu như có một ngay anh thật sự chết rồi thì tôi không cách nào lại hận anh nữa, có thể cuộc sống của tôi cũng không còn ý nghĩa gì.

Dù sao hận và yêu cũng có sự khác biệt lớn: Yêu là hưởng thụ kết quả mà hận là một quá trình đuổi theo.

Tôi là đang chờ đợi cái kết cục kia, hay là đang hưởng thụ quá trình chờ đợi này?

Tôi dần dần đã không dám nhìn vào nơi hẻo lánh nhất trong tâm —- nguyện vọng chân thật nhất.

Sau đó sẽ như thế nào?

Tôi có thể buông xuống, có thể không quan tâm nữa, nhưng mà anh thì sao?

Anh..có thể buông tất cả xuống được không…

“Cậu không ngủ sao?”

Ngoài cửa sổ đã bắt đầu lộ ra những tia nắm sớm, anh chậm rãi mở mắt nhìn tôi ngồi bên cạnh. Tôi nghiêng đầu mơ hồ mỉm cười với anh mà bộ dáng bất đắc dĩ đến buồn cười.

Đứng dậy, tôi đi vào nhà tắm.

Tạm thời cứ ở lại cạnh anh, cho đến khi, cho đến khi…một khắc cũng không thể ở lại nữa.

Cái kết là như thế nào tôi cũng không cần biết, cứ tuỳ thôi, bất kể là tính mạng hay tình cảm và cảm tinh thần của tôi.

Trở lại công ty, có rất nhiều công việc phức tạm vờn quanh, vốn đã bận rộn nên không thể nghĩ nữa, lần đầu tiên không còn để ý đến những suy nghĩ trong đầu.

Tôi không muốn tiếp tục làm những thứ này, tôi không muốn làm trưởng đại diện của Hoa Thái, không muốn phải đứng sau lưng anh nữa.

Tôi chỉ muốn…thầm muốn…

Tôi muốn, được ở bên cạnh anh chứ không phải bàn luận những quyền lợi lạnh lẽo này nữa, không phải nói những lời ai sống ai chết quá tàn nhẫn, thật ra, cái gì cũng không cần nói nữa, chỉ cần anh ở bên cạnh là được rồi.

Nhưng mà…

“Kính Đồng!”

Tôi ngẩng đầu, thấy anh nhìn chằm chằm tôi.

“Làm sao vậy, không yên lòng sao?”

Tôi quay đầu đi chỗ khác: “Không có gì”

Tôi đang mơ giữa ban ngày cái gì thế này, bây giờ còn muốn những điều không thực tế với Hoa Thái sao? Tôi giết người nhiều như vậy, cũng đã đi đến bước này, hiện tại suy nghĩ gì cũng không muốn, thật sự là quá ngu xuẩn.

Anh cúi đầu, dường như nghĩ cái gì đó, trong ánh mắt anh là một chút do dự, hơn nửa ngày mới ngẩng lên: “Kính Đồng, nếu cậu mệt quá thì về trước, dù sao công việc cũng không còn nhiều nữa.”

Tôi không trả lời. Anh suy tư một chút còn nói: “Được rồi, cậu mua giúp tôi một ít thuốc được không? Hình như tôi có chút cảm lạnh…”

Lời này rõ ràng là cố ý, tình trạng thân thể anh tôi còn rõ ràng hơn ai hết, nếu anh cảm lạnh tôi đã sớm phát hiện. Nhưng mà, ngẫm lại cũng không còn lý do chính đáng để từ chối nữa, bộ dáng của tôi bây giờ không thích hợp để làm việc, anh chỉ là muốn tôi thả lỏng chút mà thôi.

“Được.” Tôi đồng ý, đến tiệm thuốc ở ngoài đường cách đó không xa.

Trong mắt anh đột nhiên loé lên cái gì đó, lờ mờ nhìn xuống phía dưới nhìn không có lên tiếng. Tôi xoay người, ra khỏi phòng làm việc.

Bên ngoài, là ánh sáng của bầu trời xanh, ánh mặt trời chói loá khiến tôi hầu như không mở mắt nổi, thân thể không hiểu vì sao lại cảm thấy không có sức lực, thậm chí không muốn quay về xử lý việc ở Hoa Thái.

Thật mờ ảo, bầu trường giống như tấm thuỷ tinh màu xanh trong suốt, như ẩn như hiện phản chiếu hình dạng của tôi.

Thật xấu xí! Cho tới bây giờ tôi vẫn không rằng mình đẹp, bỏ đi cái dối trà hời hợt này tôi thật sự là một con người xấu xí!

Đi trên đường, còn chưa tới tiệm thuốc, đột nhiên nghe thấy một âm thanh dị thường vang lên. Dù tôi không yên lòng cỡ nào nhưng cơ thể vẫn cứ theo bản năng dữ liệu truyền thẳng vào trong đầu tôi.

Súng! Chắc chắn là âm thanh kéo súng!

Hơn nữa còn rất gần, ngay…

“Phòng Kính Đồng, chớ có lên tiếng!”

Không kịp rút súng cũng không còn cơ hội rút súng, nó nằm ngay phía sau lưng, từ giọng nói có thể đoán là một cậu con trai độ tuổi không lớn. Sống trong xã hội đen đã nhiều năm tôi biết, muốn giết người họ không cần ra tay, chỉ thích dùng những kẻ mới giúp họ làm một việc gì đó, nếu có vạn nhất cũng dễ xử lý xong mà không để lại vết thích.

Cách ngu ngốc đó cũng giống như trước đây tôi đã giết Long gia.

Cho dù tôi không rút súng cũng vẫn có thể xử lý tên tiểu quỷ này, thế nhưng tôi không muốn gây chuyện ồn ào trên đường, vì vậy nghe lời của hắn, từ từ đi đến chỗ vắng vẻ.

Ở bên cạnh dòng sông, nước va vào đá ào ạc rất lớn, chúng tôi đến bờ sông không người, ngoại trừ container cản trở phần lớn tầm nhìn thì không còn gì khác.

Nơi này quả là không tệ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không ai biết, bởi vì mọi thứ đã bị tiếng nước lớn của dòng sông che lấp đi.

“Được rồi, Phòng Kính Đồng, tuy rằng giữa chúng ta không có cừu hận, nhưng có người muốn mày…”

Căn bản không có tâm trạng để nghe hắn nói lời vô ích, tôi nhấc chân sau đá lên cái chân nhỏ của đối phương, xoay người trong nháy nhắc đẩy tay phải cầm súng của hắn ra, sau đó chộp lấy tay của hắn, cố sức lắc một cái

“Oa!”

Nhìn súng trên tay thiếu niên rơi xuống đất, tôi dùng sức đá vào ngực hắn, thiếu niên chỉ có thể ngã xuống gào lên.

Không chút nghi ngờ đây là người học nghề, không biết dùng súng như thế nào, nhìn qua tuổi tầm hai mươi mốt, hai hai, chưa từng thấy mặt.

Tôi không rút súng, đối phó với loại tiểu quỷ này căn bản không cần dùng: “Ai cho mày tới…”

Còn chưa nói xong, thân thể, có loại cảm giác quen thuộc.

Không sai!

Nó rất quen thuộc! Tôi đã trãi qua rất nhiều lần!!!

Cái thứ khí cực nóng từ phía sau lưng phóng tới, cắt lấy cơ thể tôi, sau đó, từ phía ngực tôi bắn ra…

Đúng đạn rồi, hơn nữa, còn là chính giữa…

Dạ dày bị bắn trúng!

Cảm giác đầu tiên là thân thể trong phút chốc không còn nghĩ được gì nữa, hoàn toàn trở nên trống rỗng, sau đó là đau đớn kịch liệt tràn lên, nhanh chóng chạy đến khắp thần kinh, hầu như không thể thở được nữa.

Cố sức ép mình phải hít thở nhập không khí, sau đó từ từ xoay người, nhìn về kẻ ám sát phía sau.

A…quả nhiên…

Tôi chỉ biết, chỉ có một người có thể làm như vậy, bắt đầu từ khi…từ khi…nói với tôi để đi ra ngoài…

Nhưng mà, tôi đã không có bất kỳ do dự nào và đáp ứng.

Tiếng súng lần nữa vang lên thế nhưng vẫn bị tiếng nước vùi lấp quên lãng, kéo thân thể thật nặng nề, tôi té lăn trên đất.

“Chủ nhân nói, anh chết, muốn cái gì cũng sẽ cho tôi.”

“Nhưng mà, tôi chỉ muốn chủ nhân thuộc về một mình tôi, chỉ nhìn một mình tôi.”

“Tôi ghét nhất là anh!”

Trong miệng tất cả đều là máu tanh, bên tai tất cả đều là tiếng nước lạnh lẽo không ngừng chảy, thân thể dường như đã không còn thuộc về tôi nữa, nặng nền đến kỳ lạ, đè nén mọi thần kinh, tôi nhìn bầu trời như tấm thuỷ tinh màu lam sắc, mãi cho đến khi Giới Dạ dùng khuôn mặt oán hận che lấp cả bầu trời.

Trương Mạt, đây là tôi chọn a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.