Sủng Vợ Lên Trời

Chương 105: Em chỉ thuộc về anh



Nhưng mà cảnh tượng mọi người đang chờ đợi không xuất hiện mà lại nhìn thấy một cảnh tượng khác khiến họ ngẩn người.

Chỉ thấy vẻ mặt Lục Triều Dương lạnh lùng, một bộ dạng người lạ chớ lại gần, sau khi nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở một lát thì gật đầu nói: “Được.”

Ầm….

Hiện trường xảy ra một trận xôn xao, ai cũng không ngờ kết quả lại tràn đầy kịch tính đến vậy.

Từ chối nữ diễn viên mới nổi Ninh Huyên Huyên, nhưng lại nhận lời mời khiêu vũ từ một phụ nữ không quen biết.

Người phụ nữ này là ai mà lại có bản lĩnh lớn đến như vậy?

Khách khứa không khỏi đổ dồn ánh mắt về phía Đường Ngọc Sở, quan sát cô.

Rồi ngay sau đó, có người nhận ra cô: "Ồ, là Đường Ngọc Sở, phóng viên rất được Hoàng Đình xem trọng."

"Chẳng trách tổng giám đốc Lục lại đồng ý lời mời khiêu vũ của cô ấy, Đường Ngọc Sở quá hạnh phúc rồi đúng không?"

Không ít người đang đang xì xào bàn tán bên tai, nhưng rơi vào tai Ninh Huyên Huyên lại thật chói tai.

Lại là Đường Ngọc Sở!

"Người phụ nữ này đi đến đâu cũng âm hồn không tan?"

Sắc mặt của Tần Mạn Ny u ám gần như rỉ máu, hiển nhiên vẫn còn thù dai chuyện lúc trước.

"Đường Ngọc Sở chết tiệt, bản lĩnh không nhỏ đấy!"

Cảm xúc Ninh Huyên Huyên không ổn định, cô ta nắm chặt nắm đấm, tức giận run lên.

Cô ta vừa bị mất mặt, Đường Ngọc Sở nhanh như vậy nóng lòng muốn đạp cho cô ta một cước!

“Chẳng lẽ tổng giám đốc Lục thực sự có hứng thú với Đường Ngọc Sở?” Cố Ngọc Lam nghi ngờ hỏi một câu.

Tần Mạn Ny không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Không thể nào. Lục Triều Dương có thân phận gì? Người giống như anh ta, tiêu chuẩn chọn vợ, không nói đến môn đăng hộ đối, thì ít nhất thân phận, tầm nhìn, năng lực làm việc đều phải ở cùng một đẳng cấp. Mặc dù Đường Ngọc Sở là phóng viên có chút danh tiếng, nhưng dù sao cô ta cũng là một tay săn ảnh những người nổi tiếng. Cô ta muốn trèo cao để trở thành phượng hoàng sao? Thật là mơ mộng hảo huyền!"

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ? Cô không thấy cô ta kiêu ngạo như thế sao?"

"Không được, phải dạy cho cô ta một bài học, khiến cô ta đau khổ một chút."

"Cô định làm gì? Cô có ý gì hay không..."

Bên này ba người phụ nữ đang tụ tập chuẩn bị âm mưu, mà bên kia Đường Ngọc Sở lại không phát hiện ra.

Thời gian từng chút một trôi qua, đảo mắt một cái, cuối cùng cũng đến bữa tiệc khiêu vũ.

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, ngữ khí hài hước nói với khán giả dưới sân khấu: "Tiếp theo là bữa tiệc khiêu vũ đã được chờ đợi từ lâu. Mỗi người đàn ông sẽ có một bạn nhảy nữ, mời các vị dắt bạn nhảy nữ của mình ra. Nếu các vị không có bạn nhảy nữ thì mau tìm bạn nhảy hợp tác tạm thời. Những người cuối cùng không tìm được bạn nhảy, miễn cưỡng có thể tìm một người bạn đồng giới làm bạn nhảy. Nhưng trước đó, chúng tôi đã mời một vị khách quý tối nay, cũng chính là tổng giám đốc Lục của Hoàng Đình, sẽ nhảy điệu nhảy mở màn trước tiên cho chúng ta."

Khi giọng nói dõng dạc của người dẫn chương trình vang lên thì có một tràng pháo tay đinh tay nhức óc vang lên dưới sân khấu.

Dưới cái nhìn chăm chú của vô số sự hâm mộ và đố kỵ, Lục Triều Dương nắm tay Đường Ngọc Sở bước lên sàn nhảy.

Điệu Waltz chậm rãi vang lên trong không khí, tay Đường Ngọc Sở chạm nhẹ vào bả vai Lục Triều Dương, Lục Triều Dương thì nhẹ nhàng ôm eo cô, cả hai nhìn nhau và bắt đầu hòa theo điệu nhạc, nhẹ nhàng nhảy.

Ánh sáng đèn chiếu rọi trên cơ thể hai người, tựa như sương mù bao phủ, cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, cẩn thận nhìn vào đường nét khuôn mặt anh, ở sâu trong đáy mắt cất giấu một tia dịu dàng.

Lục Triều Dương cũng nhìn cô, ngoài mặt thì ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh lại ẩn chứa một tia dịu dàng khó có thể nhận ra.

Sau đó, tiết tấu âm nhạc bắt đầu trở nên nhanh hơn, nhịp điệu của đôi giày cao gót dưới chân cô càng sống động hơn, như có ma thuật; cô khẽ xoay vòng eo duyên dáng, chiếc váy lắc lư theo điệu nhảy của cô, khí chất lạnh lùng trong trẻo, mang theo mấy phần quyến rũ, đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Người đàn ông nắm chặt tay cô, phối hợp ăn ý, mỗi lần tay chân chạm vào nhau thì càng khiến bọn họ kề sát nhau hơn.

Mọi người đều đắm chìm vào khoảnh khắc đó, thậm chí xuất hiện trạng thái ngẩn ngơ.

Trai tài gái sắc, rất xứng đôi, rõ ràng hai người này chỉ là bạn nhảy tạm thời, nhưng dường như... không có từ ngữ nào đủ để diễn tả cặp đôi trước mắt, cứ như thể hai người họ là trời sinh một cặp.

Mọi người đều ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Ngay lúc đó, bản thân Đường Ngọc Sở cũng đang nghĩ, đã rất lâu rồi cô không được đẹp như vậy, cô muốn khắc sâu cảnh tượng này vào trong đầu, cho dù tương lai có già đi, có chậm chạp cũng không quên được.

Bản nhạc kết thúc, khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống không trung, mọi người như bừng tỉnh sau cơn mơ, tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên một hồi lâu.

"Phu nhân nhảy thực sự không tệ."

Giữa tiếng ồn ào, Lục Triều Dương nói vào tai cô bằng âm thanh mà chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.

Đường Ngọc Sở ưỡn ngực cười đắc ý: "Đương nhiên, nhà họ Đường tuy không bằng nhà họ Lục, nhưng từ nhỏ em cũng đã từng tham gia các lớp học lễ nghi và vũ đạo, hơn nữa thành tích cũng không tệ."

"Anh thấy rồi, còn chưa thỏa mãn. Sau này điệu nhảy của phu nhân chỉ thuộc về một mình anh."

Anh bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình, không cho phép người khác xâm phạm.

Đường Ngọc Sở rất sảng khoái gật đầu: "Được thôi, nhưng để công bằng, điệu nhảy của anh chỉ có thể thuộc về một mình em."

Đối với anh, trong lòng cô cũng bắt đầu có một số phần tử bá đạo quấy phá.

Điệu nhảy vừa rồi, cô cũng không cho phép người phụ nữ khác chiếm đoạt, điệu nhảy đẹp mắt như vậy, chỉ thuộc về một mình cô là đủ rồi.

"Tuỳ em."

Lục Triều Dương cũng trả lời không chút do dự, sau đó hai người tách ra, cúi chào nhau một cách lịch sự, giống như hai người bạn tôn trọng nhau.

"Một giờ sau anh sẽ về nhà. Đến lúc đó phu nhân có thể kiếm cớ để ra ngoài trước không. Anh sẽ ở dưới lầu đợi em."

“Được.” Đường Ngọc Sở gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc, ngày đẹp nên rượu ngon, nếu không phải địa điểm không thích hợp, thật sự muốn cùng Triều Dương uống hai ly.”

"Em có thể uống ở đây, anh sẽ ở chỗ em có thể nhìn thấy, kính rượu em."

"Ừm."

Sau khi Lục Triều Dương tách ra, Đường Ngọc Sở vui vẻ trở về bên cạnh Tống An Kỳ.

Tống An Kỳ giơ điện thoại di động lên nháy mắt với cô nói: "Đường Ngọc Sở, vừa rồi tớ đã quay lại đoạn video khiêu vũ giữa cậu và tổng giám đốc Lục nhà cậu, cậu có muốn xem không?"

Ánh mắt Đường Ngọc Sở nhất thời sáng lên: "Thật sao? Đương nhiên là muốn rồi, nhanh gửi đến điện thoại của tớ."

"Không thành vấn đề, tính cho cậu một cái giá hữu nghị, một cái ba triệu được không?"

"Mẹ kiếp!"

Không vui liếc cô một cái, Đường Ngọc Sở đưa điện thoại cho cô, bảo Tống An Kỳ nhanh chóng gửi qua, sau đó cầm lấy hai ly rượu từ trong tay người phục vụ bên cạnh, nói: "Ly rượu này coi như phần thưởng, không cần trả tiền!"

"Dù sao cậu cũng là vợ của tổng giám đốc Hoàng Đình, thật keo kiệt!"

Tống An Kỳ bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gửi video đến điện thoại cô.

Đường Ngọc Sở nhấp một ngụm rượu, cười với Tống An Kỳ: "Không tìm cậu tính phí xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân đã tốt lắm rồi, còn dám dọa dẫm tớ."

"Không có công lao cũng có khổ lao, nếu nói tớ dọa dẫm cậu, vậy trả video lại cho tớ!"

"Ở trong điện thoại của tớ, thì là của tớ rồi."

"Đường Ngọc Sở, coi như cậu ác!"

Hai người vừa cười vừa nháo, khoảng hai mươi phút sau, Đường Ngọc Sở đã uống hết bảy tám ly rượu vang đỏ lúc nào không biết.

Cô hơi say, đến phòng vệ sinh rửa mặt xong liền đi vào trong buồng vệ sinh, kết quả vừa định đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh phát ra một tiếng "cạch."

Trong lòng Đường Ngọc Sở sợ hãi, vội vàng mở cửa ra, nhưng lại không thể mở ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.