Hai người Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đứng tại chỗ đợi nửa tiếng đồng hồ, Tần Mạn Ny mới khoan thai đi đến trễ.
Có lẽ là bị chèn ép, trong hai ngày ngắn ngủi, người phụ nữ kia hoàn toàn không có phong thái giống như lúc trước, vẻ mặt phong tình vô hạn cũng trở nên phờ phạt vô cùng.
Nhân viên làm việc ở hiện trường nhìn thấy cô ta như thế này, trong mắt của bọn họ đều có sự đồng cảm.
"Đây chính là quả báo đó!"
Tống An Kỳ nhìn thấy cảnh này, chỉ lắc đầu cười lạnh, sau đó liền nâng camera lên tự mình chụp ảnh hiện trường quay phim.
Có lẽ là âm thanh chụp ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của Tần Mạn Ny, người phụ nữ kia đột nhiên nhìn về phía bên này.
Trong nháy mắt mà cô ta nhìn thấy Đường Ngọc Sở, khuôn mặt tức giận của cô ta lập tức biến thành hận thù.
"Đường Ngọc Sở, con đàn bà đê tiện kia!"
Tần Mạn Ny tức giận mắng to, đồng thời chuyển bước chân đi đến trước mặt của Đường Ngọc Sở, hung dữ đẩy cô một cái.
Tốc độ của cô ta thật sự rất nhanh, nhanh đến mức tất cả những người có mặt ở hiện trường đều không kịp phản ứng lại.
Đối với người phụ nữ điên khùng đột nhiên lại nổi bão, Đường Ngọc Sở cũng rất cảnh giác, bị đẩy mất trọng tâm, dưới chân lảo đảo lui về phía sau mấy bước.
"Tần Mạn Ny, cô bị điên cái gì vậy?"
Tống An Kỳ nhanh tay lẹ mắt đỡ Đường Ngọc Sở, tức giận trừng Tần Mạn Ny.
Đường Ngọc Sở vội vàng ổn định lại thân thể, lạnh lùng nói: "Tần Mạn Ny, cô là chó hả? Quảng cáo và đại ngôn đều bị rút mất, tức giận không có chỗ nào trút, tùy tiện tìm người cắn lung tung à?"
"Đường Ngọc Sở, cô bớt giả ngu cho tôi đi, tôi trở thành như thế này còn không phải là do cô hại hả? Nếu như không phải cô kêu người đàn ông kia đối phó với tôi, làm sao tôi lại rơi vào tình cảnh như thế này?"
Vành mắt của Tần Mạn Ny đỏ bừng, cảm xúc nhìn có chút cuồng loạn.
Người đàn ông đó?
Đường Ngọc Sở nhướng mày, trong lòng không khỏi hơi nghi ngờ một chút.
Nhìn bộ dạng này của Tần Mạn Ny, hình như là cô ta đã biết đại ngôn của mình bị rút mất là có liên quan đến cô.
Người phụ nữ này chẳng lẽ đã biết chuyện là do Lục Triều Dương làm rồi hả?
Mặc dù là trong lòng của cô hơi nghi ngờ, nhưng mà Đường Ngọc Sở miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Tôi chả hiểu cô đang nói cái gì cả."
"Sao vậy, đến lúc này rồi mà còn muốn giả ngu nữa à, cô đừng nói với tôi là cô không biết người đàn ông đã đứng cùng với cô vào đêm hôm đó. Cố Ngọc Lam nói là do anh ta đã giúp đỡ cô, âm thầm đối phó với tôi, làm hại tất cả các đại ngôn của tôi đều bị hủy hợp đồng."
Tần Mạn Ny cắn răng nghiến lợi tức giận nói, trên gương mặt dữ tợn kia còn có chỗ nào có vết tích của nữ thần như ngày thường.
Màn đối chọi gay gắt giữa hai người bọn họ đã thu hút sự chú ý của nhân viên ở hiện trường.
Khi mà mọi người nghe thấy nói như vậy, không khỏi xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Đường Ngọc Sở cũng đều là không thể tưởng tượng được.
Đường Ngọc Sở ngược lại rất bình tĩnh, cô mơ hồ đoán được người đàn ông ở trong miệng của Tần Mạn Ny chắc có lẽ là Lục Thanh Chiêu.
Nghĩ lại, Triều Dương lại đẩy Lục Thanh Chiêu ra để làm bia đỡ đạn!
Đường Ngọc Sở âm thầm bật cười ở trong lòng, bên ngoài lại hiện ra vẻ lạnh lẽo thấu xương: "Tần Mạn Ny, Cố Ngọc Lam nói cái gì thì cô liền tin cái đó à? Từ lúc nào mà cô lại trở nên nghe lời như thế? Cô cũng đừng quên, người phụ nữ đó và tôi cũng là kẻ thù không đội trời chung, nói không chừng cô ta chỉ muốn lợi dụng cô để chèn ép tôi mà thôi. Hơn nữa, cô cảm thấy cô còn mặt mũi nào để đến tìm tôi tính sổ? Tối ngày hôm trước, cô và Cố Ngọc Lam làm chuyện tốt gì, chẳng lẽ là cô đã quên nhanh như vậy?"
Người ở bên ngoài có thể nghe không hiểu lời nói này của Đường Ngọc Sở, nhưng mà Tần Mạn Ny vừa nghe xong thì liền hiểu.
"Cái gì mà làm gì với cô cơ chứ?"
Đáy mắt của cô ta khẽ lóe lên một cái, có chút chột dạ mà nhìn qua chỗ khác, ngay cả khí thế lúc nãy cũng đã giảm đi mấy phần: "Cô đừng có ngậm máu phun người. Đường Ngọc Sở, mặc dù là tôi không biết người đàn ông ở sau lưng của cô rốt cuộc có thân phận gì, nhưng mà cũng không phải là một mình cô mới có bối cảnh. Tôi khuyên cô tốt nhất nên dừng việc chèn ép tôi lại đi, nếu không tôi chắc chắn sẽ không để cho cô yên đâu."
"Phải vậy không? Vậy thì tôi cũng muốn nhìn thử một chút, cô định làm như thế nào để khiến cho tôi không dễ chịu."
Đối với lời đe dọa không có sức lực của Tần Mạn Ny, Đường Ngọc Sở chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh.
Cô cũng không sợ người phụ nữ này gây chuyện, dù sao thì trong tay cô vẫn còn điểm yếu của cô ta, đến cuối cùng ai xui xẻo thì vẫn chưa biết được đâu.
Có điều lúc hai người bọn họ đang đối chọi gay gắt, người đại diện của Tần Mạn Ny lại kéo cô ta trở về, nhỏ giọng nói ở bên tai của cô ta: "Mạn Ny, cũng đã đến lúc này rồi, cô cũng đừng khua môi múa mép nữa. Lần này cô bị đàn áp hung ác như vậy, điều này đã nói rất rõ ràng, cô lại tùy tiện đắc tội với cô ta, nếu như người ta có năng lực phong sát cô, sự cố gắng trong những năm gần đây của cô cũng sẽ trở nên uổng phí, chẳng lẽ cô muốn tự hủy hoại mình như vậy à?"
Không thể không nói, lời nói của người đại diện vẫn có chút lực kiềm chế cô ta lại.
Suy cho cùng, có thể đi đến được vị trí ngày hôm nay ở trong giới giải trí, mặc kệ là dựa vào cái gì, công sức và cái giá mà cô ta phải trả là thứ mà người khác không thể tưởng tượng được.
Ai cũng sẽ không tùy ý lấy tiền đồ của bản thân mình để làm trò đùa, Tần Mạn Ny cũng giống như vậy.
Đại ngôn còn có thể không nhận thêm, nếu như bị phong phát thì đã hoàn toàn tiêu đời rồi.
Sau khi đã nghĩ thông suốt lợi và hại trong đó, Tần Mạn Ny cũng rất nhanh thu hồi lại cảm xúc của mình, sau đó hít một hơi thật sâu, hừ lạnh một tiếng rồi cũng không dây dưa với Đường Ngọc Sở nữa.
Cô ta vừa đi thì quần chúng vây xem cũng nhanh chóng tản ra.
Chờ đến lúc này, Tống An Kỳ mới quan sát Đường Ngọc Sở một chút: "Cậu không sao đó chứ?"
"Không có việc gì đâu." Cô lắc đầu.
"Vậy thì được." Tống An Kỳ thở một hơi nhẹ nhõm, nhịn không được mà mắng: "Tớ thật sự không ngờ đến cái con nhỏ điên khùng kia lại đột nhiên nhào tới."
"Tớ cũng không ngờ nữa, nhưng mà nhận phải kích thích lớn như vậy, có thể hiểu được."
Đường Ngọc Sở nhếch miệng, chỉnh sửa lại quần áo bị lôi kéo lộn xộn của mình, thản nhiên nói.
Tống An Kỳ nghe vậy, không khỏi bật cười một tiếng: "Vậy thì đúng rồi, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô ta cũng không biết sợ hãi, mà cậu phải cẩn thận một chút đó, người phụ nữ này với Cố Ngọc Lam độc ác có trí thông minh bằng không giống nhau lắm đó."
"Vậy thì tớ cũng không sợ."
Cho đến ngày nay, cô đối mặt với kẻ thù chẳng lẽ còn ít hay sao?
Nếu như trước đây không bị hãm hại thì cô cũng sẽ không trở nên chật vật như vậy.
Bàn về trí thông minh, so ra thì cô cũng không thấp hơn người ta đâu!
Nghĩ đến chuyện này, Đường Ngọc Sở cũng cảm thấy bất lực.
Không hiểu sao lại lại có nhiều kẻ thù như vậy, ngày nào cũng phải đối phó với bọn họ, cô cũng sắp biết được thuật phân thân rồi.
Im lặng một hồi, Đường Ngọc Sở đột nhiên nhớ lại cái gì đó: "À mà nè, không phải là lúc trước cậu đã nói Tiêu Tiêu muốn trở về à, sao bây giờ cũng đã trôi qua nửa tháng rồi, tại sao lại không thấy được bóng dáng người đâu vậy?"
"Ai biết đâu, nói không chừng là đang trên đường trở về, chắc là lại đi đến nơi hoang dã nào khác rồi."
Tống An Kỳ trợn mắt một cái, đối với cô gái ranh ma kia, hiển nhiên cũng không có cách nào.
Hai người đang nói chuyện, kết quả điện thoại của Đường Ngọc Sở lại vang lên vào lúc này.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thử, cái tên trên màn hình điện thoại khiến cho cô mỉm cười một tiếng: "Thật đúng là, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền."
"Cậu nhanh chóng hỏi xem cậu ấy đang ở đâu đi."
Tống An Kỳ không chờ đợi kịp mà thúc giục.
Đường Ngọc Sở gật đầu ấn nghe, còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh rất có lực lấn át lấy tiếng nói nhẹ nhàng của cô truyền đến ở đầu dây bên kia: "Ngọc Sở, cậu đang ở đâu vậy, mau đến cục cảnh sát cứu tớ đi, tớ bị bắt rồi..." Còn chưa dứt lời thì đã vang lên một tiếng bíp, điện thoại đã bị dập máy.
Đường Ngọc Sở ngây ngốc một lát, gương mặt mang theo vẻ bất lực mà bỏ điện thoại xuống.
"Tình huống như thế nào vậy?"
Tống An Kỳ nhìn biểu cảm kỳ lạ của cô, không khỏi nghi ngờ một chút: "Tiêu Tiêu nói cậu ấy đang ở đâu vậy?"
"Cục cảnh sát." Đường Ngọc Sở nhẹ nhàng phun ra ba chữ.
Tống An Kỳ trợn mắt há hốc mồm: "Không phải là cậu ấy vừa mới về nước ư? Tại sao lại bị bắt vậy?"
"Tớ cũng không biết nữa, đáng tiếc là còn chưa kịp hỏi."
Đường Ngọc Sở lắc đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ trán, thở dài: "Chúng ta vẫn nên đi thôi, trước tiên xem tình huống như thế nào đã, nếu như đến trễ thì đoán chừng cục cảnh sát cũng bị cậu ấy phá hủy mất."