Tống An Kỳ nghe thấy thế, cô không khỏi phì cười: “Ha ha, Tiêu Tiêu, cậu cũng đánh giá Ngọc Sở thấp quá đấy, thủ đoạn phản kích của cậu ấy cũng đáng gờm, con ả Cố Ngọc Lam đê tiện ấy cũng không sống được yên, cậu ấy đâu có yếu ớt chút nào.”
Đường Ngọc Sở cảm thấy như có dòng nước ấm chảy trong lòng cô.
Gia thế của ba người bọn họ không giống nhau, cô là con gái của nhà họ Đường, từ nhỏ đã không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng mà cô luôn bị Triệu Uyển Nhan và Cố Ngọc Lam chèn ép, sống không được như ý.
Mặc dù Tống An Kỳ không xuất thân cao như Đường Ngọc Sở, nhưng ba mẹ của cô ấy đều là quản lý của sản nghiệp lớn, gia đình cũng được xem như là khá giả.
Còn Tiêu Tiêu mới thật sự là cành vàng lá ngọc, gia đình cô ấy làm trong quân đội và trong nhà nước, ba mẹ thường xuyên ra nước ngoài công tác, từ lúc còn nhỏ, cô ấy đã là công chúa được mọi người yêu thương, sống tự do tự tại, có biệt danh là ma nữ nhỏ.
Mà trước giờ cô ấy đều không thể để bạn mình bị ức hiếp.
Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy mũi mình xốn xang, mấy năm nay, một mình cô phải gánh chịu biết bao tổn thương, cũng chỉ có An Kỳ và Tiêu Tiêu thật lòng quan tâm đến cô mà thôi.
Đường Ngọc Sở cảm động đến mức sụt sùi, cô ráng giữ cho mình bình tĩnh lại, mỉm cười rồi nói: “Các cậu không cần phải ôm đồm nhiều việc đâu, bọn họ muốn chơi thì chúng ta chơi cùng họ là được rồi, cứ coi như tìm chút niềm vui trong cuộc sống đi vậy.”
“Được rồi, nghe cậu nói thế thì tớ cũng cảm thấy hứng thú. Nếu xét về chuyện chơi đùa thì chẳng ai hơn được tớ đâu. Tớ đảm bảo sẽ chơi đến mức bọn họ không còn sức phản kháng nữa.”
Chuyện này được gác tạm lại, Tiêu Tiêu chớp mắt, chợt đổi đề tài: “Không bàn đến mấy chuyện mất hứng này nữa, bây giờ tớ tương đối tò mò về người đã kết hôn với cậu.”
“Anh ấy đối xử với tớ rất tốt.”
Lúc nhắc đến Lục Triều Dương, ánh mắt Đường Ngọc Sở dịu dàng như nước, cô cười tủm tỉm: “Bùi Hằng Phúc không có tư cách so bì với anh ấy đâu.”
“Ồ? Đánh giá cao đến vậy à?”
Tiêu Tiêu nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô biết một khi Đường Ngọc Sở bị thương, cô ấy sẽ khó mà mở cánh cửa lòng ra lần nữa, trước kia nghe Tống An Kỳ nói cô kết hôn với người lạ, cô ấy còn nghĩ cô bốc đồng quá.
“Lần sau nếu có cơ hội thì sẽ giới thiệu cho các cậu làm quen, cậu đừng lo, tớ biết tớ đang làm gì mà. Thật ra bây giờ tớ rất muốn nói Bùi Hằng Phúc một câu, cảm ơn anh ta vì lúc đầu đã không lấy tớ.”
Nếu như anh ta không phản bội cô thì cô đã không được gặp Triều Dương.
Mặc dù bây giờ cô cảm thấy tình cảm mình dành cho Bùi Hằng Phúc không đáng một chút nào, nhưng thật lòng vẫn phải cảm ơn anh ta.
Tống An Kỳ cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là nên cảm ơn anh ta, nếu như cái tên cặn bã ấy không phản bội cậu, cậu sẽ không gặp được người đàn ông tốt như nam thần Lục rồi.”
“Nếu đến cả An Kỳ cũng nói thế thì tớ yên tâm rồi.”
Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, gương mặt cô ấy ánh lên niềm vui, cô cảm thấy mừng thay cho bạn thân của mình.
Ba người họ chuyện trò không ít chuyện trong khoảng thời gian ăn cơm, đợi đến khi cơm nước xong xuôi cũng đã đến tám giờ tối.
Bởi vì đã lâu chưa về nước, Tiêu Tiêu hết sức vui mừng khi được tụ tập với hai người bạn thân của mình, cô ấy dứt khoát kéo cả hai đến một câu lạc bộ có tên ‘Mị Âm’ trong Thịnh Thế Đế Cảnh để uống rượu.
Trong một gian phòng riêng trong câu lạc bộ, nơi này được trang trí hết sức tao nhã, mặt đất được trải thảm cung đình, có đầy đủ các tiết mục, ánh đèn rực rỡ, cực kỳ xa hoa lộng lẫy, đủ khiến cho mọi người muốn chết trong mộng đẹp, không nỡ rời khỏi nơi này.
“Đêm nay không say không về nhé?”
Sau khi khui chai rượu vang đỏ, Tiêu Tiêu rót cho ba người mỗi người một ly, rồi nói một cách khí phách.
Tống An Kỳ nhún vai, nếu như cậu muốn thì tớ sẽ theo đến cùng.
Đường Ngọc Sở trợn mắt nhìn hai người họ: “Cân nhắc đến cảm nhận của người tửu lượng không cao một chút, uống say thì thôi, nếu cả ba đều nằm xuống đây thì ai lôi chúng ta về hả?”
“Sợ cái gì, nằm đây thì nằm đây, lẽ nào có ai dám ném tớ ra ngoài chắc?”
Tiêu Tiêu không sợ trời không sợ đất, tính cách này của cô lại rất giống với Lục Thanh Chiêu.
Lời cô ấy nói cũng đúng, ở nơi này làm gì có ai dám ném cô ấy ra ngoài.
Đại đa số những vị khách đến đây tiêu tiền đều là người có máu mặt, nếu như nhân viên phục vụ có mắt không tròng dám đắc tội người nào, nói không chừng sẽ gặp xui tận mạng.
Huống hồ chi, nhà Tiêu Tiêu còn nắm cổ phần khá lơn của Thịnh Thế Đế Cảnh.
“Được rồi, nếu là thế thì tớ sẽ bán mạng theo cậu đến cùng.”
Ba người vui vẻ cụng ly, vừa nói vừa cười, bầu không khí vẫn thoải mái như lúc bọn họ còn học đại học, cùng ở chung ký tức xá, cùng điên cuồng chơi đùa, đong đầy niềm vui.
Sau khi uống rượu tầm nửa tiếng, Đường Ngọc Sở không thể uống nổi nữa, Tiêu Tiêu và An Kỳ vẫn đang bừng bừng hứng thú, sấn lại bên nhau chơi phạt rượu.
Đường Ngọc Sở ngồi bên cạnh nhìn bọn họ, cô mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhất trong mấy tháng gần đây.
Lúc đang uống giữa chừng, Đường Ngọc Sở vào nhà vệ sinh một chuyến, dạ dày của cô lại sôi trào, cô gục xuống bên bồn cầu, nôn hết một lúc.
Sau khi nôn một hồi lâu, dạ dày cũng thoải mái hơn nhiều, cô rửa mặt rồi lê bước về chỗ cũ.
Nhưng nào ngờ lúc đi đến hành lang, cô bất ngờ gặp phải hai người.
Tần Mạn Ny và một người đàn ông trung niên.
Tần Mạn Ny thân thiết khoác cánh tay người đàn ông, hai người bọn họ kề vai mà đi, chuyện trò rôm rả, trong lúc nói chuyện còn có thể nhìn thấy gương mặt e thẹn của Tần Mạn Ny.
Đường Ngọc Sở không khỏi nhướn mày, cô cũng nhận ra thân phận của người đàn ông ấy.
Đó là người cô đã chụp lại hình ở dưới bãi đậu xe trong tiểu khu thuộc thành phố H.
Trong lúc Đường Ngọc Sở hơi sững sờ, Tần Mạn Ny cũng nhìn thấy cô, sắc mặt cô ta thoắt thay đổi, vội vàng hất cánh tay người đàn ông bên cạnh ra.
“Sao thế?”
Người đàn ông trung niên ấy nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, ông ta khẽ nhíu mày lại.
Tần Mạn Ny hoảng hốt, vẻ mặt thay đổi khó lường.
Bởi vì xảy ra mâu thuẫn với Đường Ngọc Sở, tất cả công việc của Tần Mạn Ny đều phải ngừng lại, đối với một người đang trong thời kỳ thăng tiến như cô ta, chuyện này chẳng khác nào một đòn đả kích nặng nề.
Bây giờ là thời khắc mấu chốt của cô ta, người đàn ông trung niên bên cạnh lại là con át chủ bài, và cũng là chỗ dựa của Tần Mạn Ny.
Cô gọi người đàn ông này đến từ thành phố H xa xôi, ăn cơm với ông ta, uống rượu với ông ta, nói không chừng lát nữa còn ngủ chung với ông ta nữa…
Vốn dĩ mọi thứ đều đang tiến hành theo kế hoạch, chỉ cần cô hầu hạ sao cho ông ta hài lòng, người đàn ông nhiều tiền đến mức không đếm hết này sẽ chịu móc hầu bao vì cô ta, thậm chí còn có thể lấy lại được đại ngôn đã mất đi vào lúc trước.
Nhưng nào ngờ lại gặp phải Đường Ngọc Sở trong thời khắc mấu chốt như thế này.
Cô ta là minh tinh, và cũng là người thứ ba, thân phận này phải giữ bí mật chặt chẽ, nếu như để cho người khác biết, vậy thì cô ta sẽ xong đời rồi.
Đột nhiên Tần Mạn Ny hơi sợ hãi.
Cô ta không muốn trở thành Cố Ngọc Lam thứ hai.
Vào lúc sắc mặt Tần Mạn Ny trắng bệch, Đường Ngọc Sở nhìn cô ta với vẻ như cười như không, cô chẳng nói gì, chỉ thở dài, lắc đầu rồi lướt qua hai người, toan bỏ đi.
Thấy ánh mắt của Đuờng Ngọc Sở, trái tim Tần Mạn Ny nhảy lên đến cổ họng, cô ta không hỏi la lớn: “Đường Ngọc Sở, cô đứng lại đó.”