Sau khi ra khỏi chỗ của Tần Ý Tiêm, Đường Ngọc Sở không dừng lại, vẫy xe trở về công ty luôn.
Trên đường quay về, Đường Ngọc Sở nhớ tới câu nói cuối cùng của Tần Ý Tiêm, hai tay bất giác nắm chặt.
Cô thật sự quá dễ bắt nạt à? Cho nên mới nhiều lần bị người ta tính kế tới trên đầu mình. Trong mắt người khác, sự nhượng bộ và chịu đựng của cô trước đây thật sự chỉ là biểu hiện của nhu nhược thôi sao? Bằng không, sao những người này càng lúc càng quá đáng như vậy?
Bọn họ thật sự tưởng Đường Ngọc Sở cô là trái hồng mềm, muốn nắn bóp thế nào cũng được sao?
Xem ra, về sau cô không thể cứ bị động như vậy nữa, nếu không sẽ thật sự bị người ta xem thường đấy!
Nghĩ đến đây, trong đôi mắt tuyệt đẹp của Đường Ngọc Sở thoáng lạnh. Chờ sau khi trở lại công ty, cô xông thẳng vào văn phòng tổng giám đốc.
Tô Nhã An đang ngồi nhàn nhã trên ghế làm việc uống cà phê, thấy Đường Ngọc Sở không gõ cửa lại bất ngờ xông tới thì sắc mặt lập tức vô cùng khó coi.
"Đường Ngọc Sở, cô làm càn à? Ở đây là công ty, cô tưởng chỗ nào cũng có thể tùy tiện xông vào như ở nhà cô sao?"
Tô Nhã An dựng ngược lông mày, vỗ bàn phẫn nộ mắng. Cô ta cảm thấy Đường Ngọc Sở căn bản không để cô ta vào trong mắt.
Đường Ngọc Sở quả thật không coi cô ta ra gì, lại cười lạnh: "Xin lỗi nhé, giám đốc, không phải tôi vội vàng muốn đưa cho cô xem bản thảo phỏng vấn Tần Ý Tiêm sao? Vẫn hi vọng cô đại nhân đại lượng, đừng gây khó dễ cho tôi!"
"Cút ra ngoài, gõ cửa một lần nữa rồi hãy bước vào!"
Tô Nhã An tức giận quát, sắc mặt hoàn toàn tái mét.
Cô ta đi làm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám đối xử với cô ta bằng thái độ này!
Tô Nhã An cảm thấy mình bị sỉ nhục quá lớn, cho nên mới không nén được cơn giận.
Nhưng Đường Ngọc Sở dường như không thấy, không hề khách sáo ném bản thảo phỏng vấn tới trên bàn của Tô Nhã An, gương mặt dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt dường như được che kín một lớp sương vậy. "Tô Nhã An, cô tự cao tự đại ở trước mặt tôi cũng vô dụng thôi. Bởi vì tôi căn bản không chịu thua dáng vẻ này của cô đâu. Hơn nữa, tôi tới chính là muốn tính sổ với cô, cô muốn bày ra bộ dạng đó cho ai xem chứ?"
"Tính sổ à? Cô tính là gì mà cũng dám tới tính sổ với tôi chứ? Cô có tin tôi gọi bảo vệ đuổi cô ta hay không?"
Tô Nhã An tức giận cười lạnh, giơ tay lại muốn ấn nút điện thoại nội bộ.
"Cô có thể gọi thử. Đến lúc đó tôi sẽ để cho bọn họ nhìn thấy tổng giám đốc này đã tốn số tiền lớn cuối cùng liên kết với Tần Ý Tiêm, sau đó muốn hãm hại tôi ăn cắp trang sức thế nào."
Đường Ngọc Sở cười với vẻ mặt không hề sợ hãi. Vào giờ phút này, gương mặt trước giờ luôn ôn hòa cũng trở nên đặc biệt lạnh lùng.
"Đường Ngọc Sở, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì đừng có nói bậy."
Ánh mắt Tô Nhã An né tránh, hình như có hơi chột dạ.
"Có phải nói bậy hay không thì trong lòng cô biết rõ. Tô Nhã An, cô đừng tưởng làm một tổng giám đốc lại có thể một tay che trời ở Thời Thụy. Tôi cho cô biết, tôi có thể làm cho một Cố Ngọc Lam thân bại danh liệt, tôi cũng có thể khiến cho cô trở thành người thứ hai. Cô không tin thì cứ chờ mà xem."
Đường Ngọc Sở lạnh lùng ném cho Tô Nhã An một câu cảnh cáo lại thu lại tầm mắt, sau đó đẩy cửa rời đi trong ánh mắt gần như giết người của Tô Nhã An.
Cô dùng hành động nói cho Tô Nhã An biết: Tôi! Đường Ngọc Sở! Căn bản căn bản không để cô vào trong mắt.
"Đường Ngọc Sở, tôi phải giết cô!"
Tô Nhã An giận điên lên, bởi vì phẫn nộ mà gương mặt được trang điểm xinh đẹp trở nên hơi dữ tợn.
...
Chuyện Đường Ngọc Sở xông vào văn phòng tổng giám đốc đã nhanh chóng được truyền khắp bên trong công ty. Tất cả mọi người kinh ngạc tới ngây người trước hành động to gan lớn mật này của cô, ánh mắt nhìn cô cũng đầy sửng sốt.
Tống An Kỳ nói: "Bây giờ cậu cực nổi trong công ty chúng ta đấy. Tô Nhã An kia chắc hẳn không giữ được mặt mũi nữa, đã hận cậu muốn chết rồi."
"Tớ biết."
Đường Ngọc Sở mỉm cười không để ý.
Khi đi tìm Tô Nhã An, cô đã đoán được cảnh tượng này rồi.
"Mấy hôm trước, người phụ nữ kia vẫn không có hành động gì, chỉ sợ tiếp theo sẽ tới thật đấy, cậu cũng phải cẩn thận."
Tống An Kỳ quan tâm nhắc nhở.
Bây giờ cô ấy sẽ không quan tâm loạn giống như trước đây nữa. Bởi vì cô ấy biết, Đường Ngọc Sở làm việc gì cũng có tính toán của mình, cho dù thật sự bị người khác bắt nạt tới trên đầu, cô cũng có thể dùng thủ đoạn càng cứng rắn hơn để phản kích lại.
"Không sao, tớ có thể đối phó được."
Đường Ngọc Sở gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp khi được bạn tốt quan tâm như vậy.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài bộ phận truyền thông đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ. Ngay sau đó, một đồng nghiệp nữ trong bộ phận chạy vào nói với vẻ mặt đầy kích động: "Chủ tịch mới đến thị sát, mọi người mau ngồi cho đàng hoàng đi."
Lời này vừa nói ra thật chẳng khác nào tiếng xét giữa đất bằng, tiếng nổ nhanh chóng lan tràn trong cả bộ phận.
Ngay lập tức, phái nữ trong cả bộ phận truyền thông đều sôi trào.
"Nhanh xem giúp tôi, tôi trang điểm có đều không thế?"
"Tiểu Trương, cho tôi mượn lọ nước hoa của cô tí!"
"Đáng chết, phấn nền của tôi đâu?"
...
Khi hai người Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quả thật là trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này, Lina cũng bị kinh động, đi từ trong văn phòng ra, thấy nhân viên phía dưới đều vội vàng trang điểm thì lập tức nghiêm mặt lại mắng: "Tất cả đều trở lại chỗ ngồi của mình ngay co tôi."
Một đám phụ nữ sợ đến mức vội vàng thu tay lại, nhưng gương mặt vẫn không ngừng đỏ lên giống như thiếu nữ đang yêu.
Lina khẽ nhíu mày, trong lòng cũng thấy bất lực.
Đối với phụ nữ, gương mặt của tổng giám đốc mới này quả thật có lực sát thương quá lớn. Nhưng Lina với tác phong nghiêm túc lại không cho phép các cô ấy thất thố như vậy.
"Tiểu Đường, Tiểu Lại, hai cô đi với tôi ra đón chủ tịch."
"Vâng, quản lý."
Đường Ngọc Sở và Lại Tiểu Lan đồng thanh nói, phản ứng của người trước thật ra rất bình tĩnh nhưng người sau lại cẩn thận chỉnh lại quần áo trên người, cố gắng kéo cổ áo thấp xuống một chút.
Chẳng mấy chốc, chủ tịch mới đã tới bộ phận truyền thông. Đây là lần đầu tiên Đường Ngọc Sở thấy được người gọi là cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm này.
Người đàn ông trông đặc biệt điển trai, từng đường nét góc cạnh rõ ràng làm cho gương mặt anh ta thoạt nhìn có vẻ kiên nghị, một bộ áo vest ôm lấy dáng người cao ráo càng làm cho anh ta thêm tiêu sái phiêu dật. Cơ thể lộ ra khí chất tao nhã cao quý, còn từ trong phát ra càng làm người khác phải đặc biệt chú ý.
Thảo nào đám phụ nữ trong công ty đều điên hết!
Mặt mũi như vậy, gia thế bối cảnh như vậy, lại thêm khả năng kinh doanh không tầm thường, hoàn toàn chính là tiêu chuẩn kén chồng tốt nhất trong giấc mơ của vô số các cô gái!
"Chào ngài chủ tịch, tôi là người quản lý của bộ phận truyền thông, Lina. Hai người phía sau này là Phó giám đốc Đường Ngọc Sở và Lại Tiểu Lan."
Lina mỉm cười, bước tới bắt tay Thẩm Tử Dục.
"Tôi đã sớm nghe nói tới thủ đoạn làm việc mạnh mẽ của quản lý Lina, thuộc loại nữ trung hào kiệt. Sau này, bộ phận truyền thông này vẫn phải nhờ cô cố gắng nhiều hơn đấy."
Thẩm Tử Dục cong môi cười trông rất thân thiện, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo của cấp trên.
Điểm này khiến cho Lina và Đường Ngọc Sở không khỏi có ấn tượng tốt hơn về anh ta.
Hình như chủ tịch mới không cao ngạo như trong tưởng tượng!
Ít nhất tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với Tô Nhã An vừa tới lại phô trương, tập hợp tất cả mọi người đi gặp cô ta!
"Chào chủ tịch ạ."
Lại Tiểu Lan giả vờ căng thẳng cúi người chào Thẩm Tử Dục.
Cũng không biết cô ta vô tình hay cố ý mà khi đứng thẳng người lên, còn đặc biệt dùng tay vén tóc trên vai, nhìn Thẩm Tử Dục cười và tự cho rằng mình quyến rũ.