Sủng Vợ Lên Trời

Chương 16: Tin động trời



"Tổng giám đốc?"

Mồ hôi trên người Tô Lân túa ra như tắm, anh nhìn Đường Ngọc Sở đang đứng trong đám đông mà lạnh cả sống lưng.

Lục Triều Dương đang đứng bên cạnh anh ta, biểu cảm trên mặt trông tăm tối đến sợ, ánh nhìn lạnh băng đong đầy sát khí.

"Kêu người kia vào đây! Rồi đi liên hệ với mười công ty truyền thông cho tôi, ngày mai tôi không muốn thấy bất kì tin tức gì bất lợi cho cô ấy."

"Vâng thưa tổng giám đốc!"

Tô Lân nghe anh nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.

Lục Triều Dương đứng yên như tượng, mặt anh lạnh như tiền, xung quanh như có một bầu không khí u ám đáng sợ vờn quanh nhưng rồi khi ánh mắt anh lướt đến bóng dáng xinh đẹp trong đám người kia, đôi mắt ấy dường như hiện lên vẻ xót xa.

Cô vợ nhỏ của anh, không kẻ nào được phép thương tổn!

Mọi người trong bữa tiệc vẫn đang ầm ĩ nhốn nháo, miệng họ không ngừng phun những lời sỉ vả châm chọc Đường Ngọc Sở.

Đường Ngọc Sở vẫn đứng thẳng sống lưng, lặng yên hứng chịu những lời ác độc của những kẻ xung quanh.

Lúc này thì Cố Ngọc Lam cũng đã được Bùi Hằng Phúc đỡ đứng dậy, cô ta tranh thủ nhìn thoáng qua Đường Ngọc Sở, trong mắt thấp thoáng nét cười đầy đắc ý khi âm mưu đã thành công, song ngoài mặt thì vẫn ra vẻ như một người chị gái tốt, cô ta nói: "Ngọc Sở à, chị không trách gì em đâu, nhưng thật sự chị không tài nào có thể nhường Hằng Phúc cho em được, với lại dù chị có đồng ý đi nữa thì Hằng Phúc chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận đâu."

Bùi Hằng Phúc ôm eo Cố Ngọc Lam, anh cười khẩy: "Hừ, nếu không phải do nể mặt em, dựa vào việc lúc nãy cô ta đẩy ngã em thì còn lâu anh mới thèm để tâm tới cô ta."

"Cố Ngọc Lam, Bùi Hằng Phúc, các người đúng là mặt dày thật!"

Cảm giác nhục nhã và tức giận dần chiếm cứ đầu óc cô, Đường Ngọc Sở tức giận tột cùng, chỉ muốn xông lên xé rách bộ mặt giả tạo của bọn họ.

Vào đúng lúc này thì bỗng có một giọng cười lớn vang lên, vọng khắp phòng tiệc: "Ha ha, đúng là một cặp nhỉ, mặt hai người đều dày hơn cả mặt đường."

Giọng nói này vừa vang thì liền thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

Chỉ trông thấy một người thanh niên tuấn tú mặc áo vét màu xám bước ra từ đám đông.

"Người đó là ai vậy?"

"Ui? Hình như đó là cậu ba của tập đoàn nhà họ Triệu, là Triệu Phàm đó!"

"Sao cậu ta lại có mặt ở đây chứ?"

Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non về thân phận của người nọ thì Cố Ngọc Lam lại đang ngạc nhiên vô cùng, mặt cô có vẻ hơi kích động.

Người đàn ông kia bước xuyên qua đám đông, mắt nhìn chăm chăm vào Cố Ngọc Lam, anh cười khẩy rồi nói: "Ngại quá, làm phiền mọi người rồi, nhưng mà lương tâm tôi thôi thúc mình phải đứng ra phân xử cho cô hai họ Đường đây."

"Phân xử gì chứ?" Một người khách lên tiếng hỏi.

"Chuyện cô hai họ Đường là vợ chưa cưới của cậu Bùi hẳn có rất ít người biết, nhưng tôi lại biết chuyện đó. Hôm nay vốn dĩ là tiệc cưới của hai người họ, vậy mà giờ lại trở thành lễ kết hôn với cô Cố đây. Mấy chuyện lằng nhằng ẩn sau đó thì tôi không nói làm chi, mọi người đứng đây đều là người có đầu óc, hẳn có thể tự đoán được chứ nhỉ?"

Triệu Phàm nở một nụ cười bỡn cợt, anh nhìn về phía Bùi Hằng Phúc với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Nhưng việc làm cho tôi thắc mắc là sao cậu Bùi lại có thể vô tình thậm chí là sỉ nhục vợ chưa cưới trước kia của mình như thế chứ. Cũng chỉ mới ba ngày thôi mà..."

Khuôn mặt Bùi Hằng Phúc tái đi, có vẻ lạnh lùng vô cùng: "Ai nói với anh như vậy!"

"Ai nói có quan trọng đâu, điều quan trọng là... Sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?"

Triệu Phàm cười cười, ánh mắt anh bỗng nhìn về phía Cố Ngọc Lam, vẻ mặt như đang suy ngẫm điều gì: "Một tháng trước cô Cố vẫn còn là bạn gái của tôi, vậy mà mới đó đã kiếm được sugar daddy rồi. Có phải hai người đã lén lút từ lâu không?"

Anh vừa dứt lời thì mọi người xung quanh điều ngạc nhiên mà "ồ" lên.

Chẳng ai ngờ rằng anh sẽ tung ra một tin động trời như vậy.

Cô dâu mới là tuesday, còn người mà bọn họ xem là tuesday lại là cô dâu, cái kịch bản cũ kĩ nhảm nhí này chắc đủ tiêu chuẩn đi quay phim gia đình Đài Loan rồi.

Mười mấy người phóng viên có mặt ai ai cũng vội vàng chụp hình, trí tưởng tượng của bọn họ bay cao bay xa, cả tít báo cũng đã nghĩ ra mười mấy cái rồi.

"Thiệt hay giả vậy trời? Cậu Bùi mà lại là hạng người đó sao?"

"Nếu đó là thật thì cặp này đúng là tởm lợm!"

"Thật không vậy? Tôi không tin đâu..."

Khách khứa nhao nhao bàn luận, mấy người lúc nãy còn chỉ thẳng mặt chửi bới Đường Ngọc Sở lúc này cũng đã câm nín.

Mặt Bùi Hằng Phúc tái như màu gan lợn, Cố Ngọc Lam vừa căng thẳng vừa tức tối, mặt cô ta đỏ lừ, gằn giọng nói với Triệu Phàm: "Ăn không nói có, tôi không hề quen biết gì anh, sao anh lại vu oan cho tôi vậy chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.