"Sớm biết cứ như vậy sẽ không tuỳ tiện buông tha cho bọn họ!”
"Nếu để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?”
"Có đau không?”
Đường Ngọc Sở vừa khử trùng cho Tống An Kỳ, vừa cằn nhằn liên hồi.
Tống An Kỳ yên tĩnh ngẩng mắt lên, đưa ánh mắt lo lắng và dụng tâm của cô vào trong lòng…
"Sau này nếu còn đối mặt với loại hàng rẻ tiền kia thì tránh xa bọn họ ra, biết chưa?”
Đường Ngọc Sở cụp mắt, đối mặt với cô, bổ sung: “Rời xa bọn họ không phải là do chúng ta sợ, mà là chúng ta lười dây dưa với bọn họ. Hiểu chưa?”
"Ừm, tớ hiểu." Tống An Kỳ gật đầu, sau đó nở nụ cười sáng lạn: “Sở Sở, dáng vẻ cậu càu nhàu rất giống mẹ tớ!”
"Thật sao? Vậy cậu gọi mẹ cho tớ nghe chút đi!” Đường Ngọc Sở trêu đùa với cô.
Ai ngờ Tống An Kỳ thật sự há mồm gọi: "Sở Sở… Mẹ!”
"Gọi thật sao!” Đường Ngọc Sở tức giận trợn mắt nhìn cô một chút: “Tớ còn trẻ, không có đứa con gái lớn như cậu thế này!”
Tống An Kỳ ra vẻ bất mãn lẩm bẩm: "Rõ ràng là cho cậu chiếm tiện nghi, cậu lại còn chê!”
Đường Ngọc Sở bật cười: "Không, không ghét bỏ chút nào! Đang rất vui vẻ đây!”
Sau khi bôi thuốc thật tốt lên vết thương của cô, Đường Ngọc Sở cẩn thận chu đáo: "Mong là sẽ không để lại sẹo!”
"Không đâu, vết thương nhỏ như vậy mà để lại sẹo mới lạ!” So với sự lo lắng của cô, Tống An Kỳ lại thờ ơ.
Thấy cô vẫn còn lo lắng nhìn chằm chằm vào mặt mình, Tống An Kỳ đứng dậy nắm tay cô, giọng nói dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, tớ là người da lành, sẽ không dễ để lại vết sẹo!”
Sau đó, lại kéo tay cô đi ra ngoài: “Quay về làm việc đi, tan tầm tớ mời cậu ăn đồ ăn ngon!”
...
Cùng An Kỳ ăn cơm tối với nhau, sau đó lại cùng nhau đi mua sắm, lúc về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.
Đẩy cửa chính ra, căn phòng lờ mờ và yên tĩnh.
Đã muốn thế này rồi, người hầu đều đã về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau khi thay dép lê đi trong nhà, cô liền rón rén đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua thư phòng, ánh đèn từ khe cửa xuyên qua, cô ngừng lại, đưa tay đẩy cửa ra, thấy Lục Triều Dương đang ngồi sau chiếc bàn màu đen, cúi đầu rất nghiêm túc, không biết đang nhìn cái gì.
Toàn bộ tóc đều chải ngược ra sau lộ ta cái trán trơn bóng sung mãn, ánh đèn chiếu lên người anh, trên sợi tóc đen nhánh hiện ra vầng sáng nhàn nhạt, cả người lộ ra vẻ tuổi trẻ vô cùng có chí hướng.
Anh dường như không nghe thấy tiếng đẩy cửa, vẫn cúi đầu như cũ, không hề nhận thấy là trong phòng đã có thêm một người.
Cô rón rén đi qua, vòng qua cái bàn đi ra phái sau anh, duỗi hai tay ra che mắt của anh.
Có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng anh bị giật mình, cô cong môi, thấp giọng hỏi: “Đoán xem tôi là ai?”
"Sở Sở." Lục Triều Dương cười đưa tay nắm chặt tay cô, kéo xuống, ngửa đầu đối diện với ánh mắt long lanh chứa đầy ý cười của cô.
"Tại sao lại về muộn thế này?” Anh hỏi.
"An Kỳ muốn đi mua sắm nên em đi cùng cô ấy, thế nên mới về muốn như vậy!”
Đường Ngọc Sở rút bàn tay của mình ra khỏi tay anh, hai tay đưa về phía sau, đi đến bên cạnh anh, cúi đầu nhìn phần tài liệu đang mở trên bàn.
"Anh vừa rồi nghiêm túc như vậy cũng không nghe thấy tiếng em đi vào, hóa ra là vì xem cái này sao?”
Báo cáo lợi nhuận tài chính của Hoàng Đình.
"Ừm, đây là tình hình kinh doanh của công ty quý này!” Anh đưa tay ôm chặt eo cô, để cô tiến vào trong lòng mình.
Đường Ngọc Sở cả kinh hô lên một tiếng, ngã ngồi lên hai chân anh, tay của anh liền vòng ngang hông cô, hướng lên trên một chút là có để đụng vào… ngực của cô.
Mặc dù hai người đã trở thành vợ chồng thật sự, nhưng tư thế thân mật thế này vẫn khiến cô có chút không quen, trên gương mặt trắng nõn đã nhuốm một chút ửng hồng.
Lục Triều Dương hoàn toàn không hề phát hiện được rằng cô không được tự nhiên, anh đặt cằm lên vai cô, trong mũi đều là mùi thơm trên người cô, rất dễ chịu cũng rất đắm say lòng người.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh đều phun trên cái cổ mẫn cảm của cô, cô không khỏi co rúm người lại.
Lục Triều Dương mở mắt ra và ngước mắt lên, lúc này mới thấy lỗ tai của cô đã đỏ bừng.
Anh không nhịn được cười, trêu chọc: “Tại sao đến giờ vẫn còn ngại ngùng như vậy chứ?”
Giọng nói của anh trầm thấp nặng nề, mang theo sự gợi cảm mê người.
Trái tim có chút rạo rực, Đường Ngọc Sở rũ mắt xuống không dám nhìn vào anh, hàng mi thật dài khẽ rung động nhè nhẹ.
"A..." Lục Triều Dương trầm thấp cười ra tiếng.
Tại sao cô lại đáng yêu như vậy?
Vừa nghe đến tiếng cười của anh, Đường Ngọc Sở hơi buồn bực, tránh khỏi vòng tay anh, sẵng giọng: “Sao anh lại đáng ghét như vậy!”
Nói xong, cô bỏ chạy.
Nhìn cô chảy ra ngoài, nụ cười trên mặt Lục Triều Dương lại càng mở rộng, trong mắt đều bị dáng vẻ thẹn thùng vừa rồi của cô lấp đầy.
Lấy thêm một bản báo cáo tài chính nhưng anh đã không còn tâm trạng nhìn xuống.
Anh chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, cô thật sự có sức ảnh hưởng quá lớn đối với anh.
...
Đường Ngọc Sở quay về phòng, tùy ý ném túi xách lên giường sau đó che khuôn mặt nóng bỏng quay người đi vào trong phòng tắm.
Đi đến trước gương, cô từ từ bỏ tay xuống, chỉ thấy người phụ nữ trong gương với gò má đỏ đơn hoa đào, thẹn thùng động lòng người.
Ánh sáng lưu chuyển, ở dưới ánh đèn vô cùng động lòng người, đây rõ ràng chính là dáng vẻ động tình.
Hơi thở nóng bỏng của anh giống như vẫn còn đang ở trên cổ cô, khuấy động trái tim cô.
Cô vội vàng mở vòi hoa sen, cúi đầu dùng tay lấy nước rửa khuôn mặt đang nóng hổi của mình, lặp đi lặp lại mấy lần, cô mới dùng tay gạt đi nước đọng trên mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn vào trong gương lần nữa.
So với vừa rồi thì đã tốt hơn một chút.
Cô nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cởi quần áo trên người xuống, cất bước đi vào gian tắm rửa.
Thoải mái tắm rửa sạch sẽ, cô đưa tay lấy quần áo trên kệ nhưng lại sờ vào khoảng không.
Đột nhiên cô mở to mắt, nha! Cô đã quên mang áo ngủ vào rồi!
Vậy phải làm sao bây giờ? Cô không thể nào cứ để trần như vậy đi ra ngoài, tuy nói rằng khắp cơ thể mình trên dưới không có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy, nhưng…
Quá xấu hổ rồi!
Cô dùng sức lắc đầu, cô không muốn để mình phải để trần ra ngoài đâu.
Cô nhìn xung quanh xem có đồ vật gì có thể che thân không.
Trước kia trong phòng tắm đều sẽ có áo choàng tắm, nhưng hôm nay thật sự ảo diệu, không có gì hết!
Cô đành rũ vai chấp nhận số phận, chỉ có thể nhặt chiếc áo sơ mi trắng vừa rồi mình mới cởi ra và mặc vào, khó khăn lắm mới che khuất cái mông của cô.
Sau đó, cô đi đến kéo cửa phòng tắm ra, thò đầu ra, phát hiện người nào đó vẫn chưa tiến vào phòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm sau đó nhanh chân bước ra ngoài.
Đang định chạy thẳng vào phòng thay đồ để thay áo ngủ thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đường Ngọc Sở cứng cổ quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ đi đến.
Anh đã mặc bộ đồ ngủ trên người, tóc vẫn chưa được sấy khô nên đang rủ xuống, khuôn mặt tuấn lãng không còn nghiêm túc và sắc bén như ban ngày mà lộ ra vẻ lười biếng mê người.
Đường Ngọc Sở nhìn đến mức ngây người, và quên mất rằng lúc này trên người mình chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rất mỏng.
Ánh sáng trong phòng lờ mờ, chỉ có một chiếc đèn tưởng tản ra ánh sáng màu cam ấm áp.
Lúc Lục Triều Dương đẩy cửa đi vào, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ thấy cảnh đẹp như vậy, sắc mặt cũng dần dần thâm sâu.