“Mẹ tôi rất thích vẽ tranh, nghe nói từ nhỏ bà ngoại đã dạy mẹ tôi học mỹ thuật, vì vậy trình độ của mẹ tôi cũng tạm được.”
Đường Ngọc Sở thấy anh ta ngoái đầu nhìn bức tranh ở sau xe mấy lần, bèn chủ động nhắc đến chuyện của mẹ mình.
“Vẽ rất đẹp.” Lục Thanh Chiêu chân thành tán thưởng.
“Đẹp thật, nhưng cũng chỉ còn lại một bức này thôi.” Nói đến đây, Đường Ngọc Sở tỏ vẻ tiếc nuối.
“Vì sao?” Lục Thanh Chiêu rất hiếu kỳ, nếu mẹ cô thích vẽ tranh, vậy chắc hẳn có rất nhiều tác phẩm mới đúng chứ.
“Bị đốt rồi.” Đường Ngọc Sở thản nhiên nói: “Lúc đó người mẹ tôi dần dần không còn khỏe nữa, có thể là cảm thấy mình sắp chết, tranh để lại cũng chẳng làm gì, nên đã đốt chúng.”
Cô xoay đầu, ánh mắt liếc nhìn bức tranh, dần dần chìm vào suy tư.
Còn nhớ lúc mẹ cô vẽ bức tranh này, cô mới năm tuổi.
Mẹ ôm cô trên đùi, vừa vẽ vừa nói với cô Giang Nam là thành phố đẹp thế nào, cô lớn lên nhất định phải đi xem thử.
Mỗi lần mẹ nhắc đến Giang Nam, mắt đều sáng lên bất thường, mỗi lời nói đều hướng về thành phố đó.
Nhưng còn chưa kịp dẫn cô đến Giang Nam, mẹ đã đi mất.
Một hồi không nghe thấy giọng của cô, Lục Thanh Chiêu xoay đầu nhìn một cái, lại phát hiện nét ưu thương trên gương mặt cô, không kiềm được cau mày, có phải anh đã nói quá nhiều làm dấy lên nỗi đau của cô không?
Nếu đúng vậy, anh cần phải nói mấy câu vui vẻ để chọc chị dâu vui lên.
Nhưng ngay lúc anh chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên điện thoại của anh reo lên.
Đường Ngọc Sở cũng bị tiếng chuông điện thoại kéo mạch suy nghĩ về, cô thấy Lục Thanh Chiêu nhấc điện thoại lên, liếc qua, rồi lập tức ấn từ chối, không thèm nhận.
Cô nhướng mày, không hỏi nhiều.
Nhưng ngay lúc anh định ném điện thoại vào hộc cất đồ trên xe, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Lần này, Đường Ngọc Sở thấy thông báo cuộc gọi đến trên điện thoại anh ta.
Ma nữ không đáng yêu.
Chân mày nhướng lên, cô dò hỏi: “Là Tiêu Tiêu gọi đến nhỉ.”
Lục Thanh Chiêu biết cô đã thấy năm chữ “Ma nữ không đáng yêu”, không tránh khỏi hơi ngượng ngùng.
Bởi vì ma nữ không đáng yêu chính là cái người Ứng Tiêu Tiêu kia.
Mà Ứng Tiêu Tiêu là bạn bè của chị dâu, cô thấy anh lưu tên bạn tốt của cô thành như vậy, không chừng sẽ cảm thấy anh rất quá đáng.
Dường như nhìn ra tâm tư của anh, Đường Ngọc Sở cười nói: “Cái tên cậu lưu thật đáng yêu. Tiêu Tiêu đúng là không hề đáng yêu chút nào.”
Lục Thanh Chiêu cười giả lả: “Tàm tạm, tàm tạm.”
Tiếng chuông điện thoại ngừng mấy giây, rồi lại lập tức vang lên.
Đường Ngọc Sở không nhịn được bật cười: “Xem ra nếu cậu không nghe điện thoại, Tiêu Tiêu sẽ gọi đến khi điện thoại cậu tắt nguồn thì thôi.”
Lục Thanh Chiêu hoàn toàn không để tâm nói: “Cứ để cô ấy gọi. Em không nghe thì cô ấy sẽ bỏ cuộc thôi.”
“Cậu không hiểu Tiêu Tiêu rồi, cô ấy làm sao có thể bỏ cuộc dễ dàng như thế? Còn nữa, nếu cậu cứ không nghe, sau này cô ấy sẽ dùng phương thức rất đáng sợ để trả đũa cậu.”
“Không phải chứ? Cô ấy biến thái như vậy sao?”
Đường Ngọc Sở xòe hai tay: “Là thật đó, cô ấy chính là người như vậy.”
Sẽ dùng phương thức càng đáng sợ hơn trả đũa anh? Với tính cách của Ứng Tiêu Tiêu, đúng là có thể sẽ như vậy.
Lục Thanh Chiêu quyết định vẫn là nghe điện thoại có vẻ đỡ hơn, dù sao thì anh ta và Ứng Tiêu Tiêu chắc chắn còn chạm mặt nhau dài dài, anh ta không muốn ngày tháng sau này chìm trong núi đao biển lửa.
Vậy nên, đợi tiếng chuông điện thoại vang lên lần nữa, anh không chần chừ mà nhận điện.
“Alo, cô Ứng, xin chào.”
“Đừng có chào, tôi không hề vui vẻ gì đâu, tại sao anh không nghe điện thoại?”
Do trong xe rất yên tĩnh, mà Đường Ngọc Sở cũng cách anh rất gần, nhất thời cô đã nghe được giọng nói ai oán của Ứng Tiêu Tiêu ở đầu kia.
Đường Ngọc Sở không nhịn được cười, Tiêu Tiêu nói chuyện sao nghe như đang làm nũng vậy?
Nghe thấy cô cười, Lục Thanh Chiêu không kiềm được ngượng ngùng, mau chóng nói với người đầy dây bên kia: “Tôi đang lái xe, có việc gì không? Không có việc gì thì tôi cúp đây.”
“Lục Thanh Chiêu, anh dám cúp máy thử xem!!!”
Tiếng gầm của Ứng Tiêu Tiêu truyền qua loa xém chút đâm thủng màng nhĩ của Lục Thanh Chiêu.
Anh mau chóng dời điện thoại cách xa một chút, lúc này, anh nhìn thấy chị dâu nhà mình càng vui vẻ hơn.
Lục Thanh Chiêu: …
Tình huống này còn ngượng hơn.
Vậy nên Lục Thanh Chiêu khẽ thở dài, nhẫn nại nói: “Tôi không cúp, cô nói đi, có chuyện gì?”
Đầu kia yên tĩnh một chốc, một lúc sau, giọng Ứng Tiêu Tiêu mới lại vang lên: “Buổi trưa tôi mời anh ăn cơm, lát nữa anh đến nhà đón tôi.”
“Vì sao?” Vừa nghe thấy cô mời mình ăn cơm, Lục Thanh Chiêu cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt.
“Không vì sao cả, chỉ là đãi anh ăn cơm thôi. Mười một giờ ở nhà tôi, không gặp không về.”
Nói xong, cũng không cho anh cơ hội từ chối, Ứng Tiêu Tiêu lập tức cúp máy.
“Thiệt tình, cô ta có ý gì đây?” Lục Thanh Chiêu có cảm giác đã bị lừa.
Đường Ngọc Sở ở bên cạnh vỗ vai anh: “Tôi thông cảm với cậu.”
“Chị dâu…” Bỗng nhiên Lục Thanh Chiêu xoay đầu nhìn cô: “Chị dâu, hay là chị giúp em nói với cô ấy một tiếng, nói em có việc không đi được.”
“Đừng!” Đường Ngọc Sở lập tức từ chối thẳng: “Tôi không muốn bị Ứng Tiêu Tiêu mắng.”
“Cô ấy sao lại mắng chị được? Chị là chị em tốt của cô ấy, cô ấy nào nỡ mắng chị chứ?”
“Thanh Chiêu, lẽ nào cậu không nghe ra tâm trạng của Ứng Tiêu Tiêu đang rất bất ổn sao? Lúc này tôi sao dám chọc tức cô ấy?”
“Tâm trạng cô ấy bất ổn?” Lục Thanh Chiêu cau mày: “Cô ấy mà cũng tâm trạng bất ổn sao?”
“Có lẽ liên quan đến việc xem mắt hôm qua.” Đường Ngọc Sở đoán, sau đó trịnh trọng nói với anh: “Nếu tâm trạng Tiêu Tiêu bất ổn, vậy cậu tùy cô ấy định đoạt đi.”