Sủng Vợ Lên Trời

Chương 273



Hợp đồng tình nhân ư?

Khi nhìn thấy bốn chữ thô cứng, in đậm trên tờ giấy, Lục Thanh Chiêu khẽ giật mí mắt, có phải cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi hay không? Lại còn học người ta cách viết hợp đồng nữa chứ!

Lục Thanh Chiêu tiếp tục nhìn xuống phía dưới…

Bên A: Ứng Tiêu Tiêu

Bên B: Lục Thanh Chiêu

Thời hạn: Chưa xác định

Dưới đây là những điều khoản mà hai bên bắt buộc phải tuân thủ trong thời gian đóng giả làm người yêu của nhau:

Điều một: Quan hệ yêu đương của hai bên là giả, không được phép biến giả thành thật, nảy sinh bất cứ tình cảm thật nào với đối phương.

Điều hai: Ngoài trừ tiếp xúc thân mật với nhau, khoe ân ái trước mặt người khác ra, hai bên bắt buộc phải duy trì khoảng cách với nhau.

Điều ba: Thời hạn hợp đồng kết thúc do bên A quyết định

Xem xong, Lục Thanh Chiêu lập tức bật cười thành tiếng, anh ngẩng đầu lên nhìn người đối diện: “Cô Ứng à, vì sao tôi lại cảm thấy đây là một bản hợp đồng vô nghĩa vậy nhỉ?”

Ứng Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, nói: “Làm sao cơ?”

Lục Thanh Chiêu đập mạnh bản hợp đồng lên bàn, sau đó chống khuỷu tay xuống bàn, mười ngón tay đan vào nhau đặt bên khóe miệng, rồi cười như không cười nhìn cô:

“Cô cảm thấy, nếu chúng ta thật sự đóng giả làm người yêu của nhau, thì có khả năng biến giả thành thật không?”

Ứng Tiêu Tiêu không trả lời.

Lục Thanh Chiêu trả lời thay cô: “Không thể nào. Bởi vì cô không phải là kiểu tôi thích.”

Ánh mắt của Ứng Tiêu Tiêu chợt lóe lên.

“Đương nhiên không loại trừ khả năng cô thích tôi.”

Lục Thanh Chiêu nhún vai, nói: “Nhưng… một cây làm chẳng nên non, cô biết mà, đúng chứ!”

Lục Thanh Chiêu không hề chú ý, sau khi anh nói xong câu này, ánh mắt của Ứng Tiêu Tiêu lập tức xẹt qua một tia bi thương.

Ngay sau đó, anh nói tiếp: “Tôi không có ý kiến với điều khoản thứ hai, nhưng với điều khoản thứ ba… tôi vô cùng có ý kiến.”

Ứng Tiêu Tiêu trầm mặc nhìn anh, không lên tiếng, bởi vì cô biết, sau đây anh sẽ cho cô biết lý do vì sao.

“Tôi cảm thấy… thời gian chấm dứt hợp đồng nên do tôi quyết định. Bởi vì tôi là người bị động, tôi muốn có quyền làm chủ.”

Anh nói như vậy có nghĩa là…

“Anh thật sự sẽ giúp tôi ư?” Ứng Tiêu Tiêu hỏi dò.

Lục Thanh Chiêu khẽ cười, nói: “Không có, tôi chỉ đang phân tích qua bản hợp đồng này mà thôi.”

Ứng Tiêu Tiêu lập tức xụ mặt xuống, cô cầm bản hợp đồng trên bàn lên, tùy ý nhét vào trong túi xách, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Thanh Chiêu: “Anh không giúp, thì tôi đi tìm người khác.”

Giọng điệu này của cô vì sao lại nghe có vẻ như đang uy hiếp anh vậy chứ?

Lục Thanh Chiêu dang hai tay ra, tỏ vẻ “sao cũng được”, nói với cô: “Được thôi, cô đi tìm người khác giúp đỡ đi, tránh phải gây thêm phiền phức cho tôi.”

Bàn tay đang kéo khóa túi xách của Ứng Tiêu Tiêu bởi vì câu nói này của anh mà lập tức ngừng lại, ở góc độ Lục Thanh Chiêu không nhìn thấy được, cô khẽ nở một nụ cười chua xót: “Đúng vậy, tôi không nên mang lại phiền phức thêm cho anh nữa.”

Lục Thanh Chiêu không nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, anh bật cười “ha ha”, sau đó châm biếm nói: “Cô còn biết không nên mang lại phiền phức cho tôi nữa cơ đấy, quả là hiếm thấy mà!”

Ứng Tiêu Tiêu siết chặt hai tay, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ: “Nếu như tôi đã hiếm khi nghĩ cho anh như thế rồi, vậy anh có lòng tốt giúp đỡ tôi không?”

Lục Thanh Chiêu vô cùng kinh ngạc, ngây ngốc nhìn cô, mãi một lúc sau, anh mới phun ra một câu: “Hôm nay cô bị bệnh đấy à?”

Lúc trước, nếu nghe thấy anh đả kích, chọc tức mình, cô đã sớm nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt anh rồi mắng chửi anh không ngớt rồi.

Nhưng hôm nay, cô thật khác thường.

Lục Thanh Chiêu không khỏi cảm thấy hơi sợ, vội vã lùi về phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác, nhìn chằm chằm cô: “Ứng Tiêu Tiêu, có phải cô đang ủ mưu hãm hại tôi hay không?”

Ứng Tiêu Tiêu sa sầm mặt mày, khó chịu lên tiếng: “Lục Thanh Chiêu, anh có thể đừng nghĩ tôi xấu xa như vậy nữa đi có được hay không hả? Hôm nay tôi vô cùng chân thành muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Chân thành ư?

Ừm, quả thật cô rất chân thành!

Ít nhất hôm nay, tính tình cũng khá hòa nhã, không nổi nóng, cáu bẩn.

Lục Thanh Chiêu không cảnh giác nữa, nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Muốn tôi giúp cô cũng được, nhưng tôi có điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Ứng Tiêu Tiêu vừa nghe thấy anh nói vậy thì vội vàng hỏi.

“Đó là sau này, cô phải dịu dàng hơn một chút, đừng lúc nào cũng giống như bà La Sát, tính khí nóng nảy như thế, cẩn thận mau già lắm đấy!” Thật ra, Lục Thanh Chiêu cũng không có điều kiện thật sự nào cả, chỉ là anh muốn trêu cô mà thôi.

Nhưng sau khi Ứng Tiêu Tiêu nghe thấy lời anh nói, cô lập tức nheo mắt, lộ ra tia sắc bén: “Lục Thanh Chiêu, hôm nay anh không bị tôi mắng chửi nên không quen, có đúng không?”

Lục Thanh Chiêu tỏ vẻ từ chối cho ý kiến, gật đầu, nói: “Quả thật cũng không quen lắm, nhưng…”

Ngay sau đó, anh nở một nụ cười, nói: “Hôm nay, cô đáng yêu hơn bình thường nhiều.”

Ứng Tiêu Tiêu không ngờ anh sẽ nói như vậy, cho nên nhất thời sửng sốt, ngay sau đó, gò má trắng ngần nhanh chóng đỏ ửng.

Để che giấu sự xấu hổ của bản thân, cô vội vã ho nhẹ một tiếng, không vui hỏi: “Nói! Rốt cuộc có giúp hay không hả?”

“Giúp!” Lục Thanh Chiêu khẽ cau mày.

“Xét thấy cô cũng chân thành, vả lại trên bản hợp đồng cũng đã viết rõ ràng tên tôi thế kia rồi, tôi mà không giúp thì thật sự rất áy náy.”

Vừa nghe thấy anh đồng ý, bằng lòng giúp mình, gương mặt trắng nõn, xinh đẹp của Ứng Tiêu Tiêu lập tức sáng bừng lên. Cô vội vàng lấy bản hợp đồng từ trong túi xách ra, đặt lại lên bàn, sau đó lấy ra hai cây bút đặt lên trên: “Nói thôi thì không tính, phải kí tên vào đây rồi mới tính.”

Lục Thanh Chiêu nhướn mày, không nói lời nào, cầm lấy cây bút rồi ký tên của mình lên trên.

“Được chưa?” Anh hỏi cô.

“Được rồi, quá được luôn.” Ứng Tiêu Tiêu cầm bản hợp đồng lên, ngay lập tức tầm mắt của cô rơi vào cái tên mạnh mẽ, đầy sức sống của anh.

“Nếu cô mà còn cười nữa, cẩn thận rách miệng đấy.” Lục Thanh Chiêu bất lực nói.

Chỉ là bằng lòng giúp cô thôi mà, cô có cần cười đến mức vui vẻ như vậy hay không?

Ứng Tiêu Tiêu cẩn thận gấp bản hợp đồng lại, sau đó lại cẩn thận đặt nó vào bên trong túi xách giống hệt như đang cất một bảo vật quý báu.

Lục Thanh Chiêu thật sự không còn sức mà phàn nàn cô luôn.

Ứng Tiêu Tiêu vui vẻ nhướn mày, sau đó đưa tay về phía anh: “Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Ngược lại với sự vui sướng, thỏa mãn của cô, Lục Thanh Chiêu có vẻ như đã mất hết hứng thú rồi.

Thế nhưng Ứng Tiêu Tiêu cũng không hề để ý, chỉ cần anh bằng lòng giúp cô, như vậy là được rồi!



Đường Ngọc Sở ngủ một mạch đến tận khi trời tối, khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen như mực.

Vị trí bên cạnh trống rỗng, ga trải giường lạnh lẽo.

Điều đó chứng tỏ, Triều Dương đã dậy từ rất sớm.

Đường Ngọc Sở vội vàng rời khỏi giường, rửa qua mặt sau đó chạy như bay xuống tầng.

Vốn cho rằng Triều Dương sẽ đợi mình ở bên dưới, nhưng khi xuống đến nơi, cô lại không nhìn thấy bóng dáng của anh.

Anh đi ra ngoài rồi ư?

Trong lúc cô còn đang nghi ngờ, thím Ngô đi từ trong nhà bếp ra, vừa nhìn thấy cô thì lập tức đi đến.

“Mợ chủ, mợ dậy rồi đấy à. Mợ có đói bụng không?” Thím Ngô quan tâm hỏi cô.

“Tôi vẫn ổn.” Đường Ngọc Sở nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó hỏi bà ta: “Thím Ngô, Triều Dương đâu?”

“Cậu chủ nói công ty có chuyện, nên đi ra ngoài rồi.”

Lại tăng ca ư?

Đường Ngọc Sở nhíu mày, hôm qua anh vừa mới tăng ca, hôm nay từ sáng sớm tinh mơ đã phải tỉnh giấc để đi cùng cô đến bệnh viện, cứ đi đi lại lại như vậy, hẳn là rất mệt, rất vất vả.

Thế mà anh vẫn cố chấp tăng ca!

Thật là không biết quan tâm đến sức khỏe của mình một chút nào cả!

Không được, cũng muộn như vậy rồi, cô phải bảo anh mau chóng trở về nghỉ ngơi.

Do đó, cô vội vã xoay người chạy lên tầng gọi điện thoại cho anh, cô phải gọi cái tên cuồng công việc, không biết quý trọng sức khỏe của mình về nhà nghỉ ngơi mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.